“Tôi đi đóng quần chúng cho phim, cho kịch, đi nhắc tuồng, soát vé, làm bóng đen… làm tất cả mọi thứ, ai mời thì tôi đóng” – nghệ sĩ Quốc Thuận nói.
Mới đây, tại chương trình Sài Gòn ta thương, nghệ sĩ Quốc Thuận đã bồi hồi nhớ lại thời gian đầu tiên đặt chân lên Sài Gòn và bén duyên với nghệ thuật.
Tôi tuyệt vọng, bế tắc tới mức muốn rời bỏ Sài Gòn về quê làm công chức
Dù không phải người con gốc Sài Gòn, nhưng tình cảm tôi dành cho mảnh đất này vẫn chân thành và đầy ắp.
Tôi còn nhớ, năm 15 tuổi, tôi từ An Giang lên Sài Gòn để học tập. Tôi mang bao giấc mơ, kỳ vọng và sự nỗ lực đặt lên mảnh đất hứa hẹn này.
Thế nhưng, con đường sự nghiệp của tôi cũng lắm lúc gặp tuyệt vọng, bế tắc tới mức muốn rời bỏ Sài Gòn về quê làm công chức bình thường.
Những lúc như vậy, bà xã chính là lý do lớn khiến tôi muốn ở lại mảnh đất này, sau nhiều lần nản lòng muốn bỏ về quê vì tương lai, sự nghiệp mãi không khởi sắc.
Trước đó, tôi nghĩ mình có trụ lại cũng chỉ là một Quốc Thuận không ai biết mà thôi. Ít người biết, tôi phải ở kiếp nhà thuê suốt 20 năm, nay đây mai đó, công việc bấp bênh.
Tôi từng trải qua một mối tình gần đến đích rồi nhưng cuối cùng tan vỡ vì hoàn cảnh khó khăn của tôi. Từ đó, tôi không tin vào điều gì vĩnh cửu cả. Trong lúc tôi chán nản nhất thì Liên, vợ tôi xuất hiện. Bà xã đã giữ chân tôi lại, nếu không có cô ấy chắc tôi về quê rồi.
Tôi phải đi đóng quần chúng cho phim, cho kịch, đi nhắc tuồng, soát vé, làm bóng đen… làm tất cả mọi thứ
Tôi nghĩ, đã dấn thân vào con đường nghệ thuật thì bất cứ người nào cũng đều muốn nổi tiếng, và tôi cũng vậy.
Sau khi tốt nghiệp loại giỏi, tôi đã phải trải qua rất nhiều giai đoạn bế tắc, không biết làm cái gì và làm thế nào để theo đuổi được công việc mình đam mê.
Ban đầu, tôi đi đóng quần chúng cho phim, cho kịch, đi nhắc tuồng, soát vé, làm bóng đen… làm tất cả mọi thứ, ai mời thì tôi đóng.
Dù vậy nhưng tôi vẫn vui lắm. Chưa bao giờ tôi biết buồn, tủi thân hay nhục. Chưa bao giờ tôi thấy mình đi sai đường. Tôi vẫn luôn nói, nếu không làm nghệ thuật, tôi cũng chẳng biết làm cái gì.
Trên hành trình xây dựng tên tuổi, trong lòng tôi rất biết ơn khi được các đàn anh đàn chị yêu thương, tạo cơ hội từ khi tôi chỉ là một chiếc bóng âm thầm cho đoàn phim, đoàn kịch. Các anh chị đã giúp đỡ để tôi được diễn, được sống thỏa với đam mê nghệ thuật:
Tôi là người may mắn, khi gặp những va vấp thì luôn có quý nhân xuất hiện. Họ là những người tôi mang ơn tới khi tôi chết. Không có họ sẽ không có Quốc Thuận ngày hôm nay.
Anh Quốc Thảo là người đặt viên gạch đầu tiên trong sự nghiệp của tôi. Anh tạo điều kiện cho tôi rất nhiều, cho tôi về sân khấu 5B để diễn.
Tôi đã từng mắc lỗi và bị bỏ rơi trong nghề. Lúc đó, không ai biết tới hay để ý tới tôi nhưng nghệ sĩ Thúy Nga đã mời tôi đi diễn chung và giúp tôi dần có tiếng tăm trong giới tấu hài.
Hai chị em tôi đi lưu diễn rất nhiều và được lên truyền hình VTV3, khiến bà con rất thích.
Lúc đó. chị Thúy Nga nổi lắm nên người ta không nhớ tên tôi. Tôi ra đường, người ta toàn gọi là "anh diễn với Thúy Nga", "anh Thúy Nga"... Nhưng tôi vẫn vui vì được khán giả nhớ tới.
VietBF @ Sưu tầm