Xưa có một cô gái đến thì mà chưa có chồng. Một hôm, ngồi buồn, tẩn mẩn thế nào, lấy quả chuối nhét vào lỗ ..ấy. Chẳng may quả chuối gãy làm đôi, một nửa mắc ở trong, không lấy ra được, bí tiểu đau lắm nên chẳng ăn uống gì cả.
Lo sợ quá, cô ta bèn kể sự tình với mẹ và nói:
– Bây giờ con đã trót lỡ như thế, mẹ xem ai có cách gì chữa được không, tìm hộ con, chứ để thế này e con chết mất!
– Uh, vậy thì để mẹ đi tìm thầy thử xem. Nghịch cho lắm vào!
Bà mẹ đi hỏi thăm mấy qua mấy làng thì tìm được nhà một ông thầy thuốc chuyên chữa bệnh về mắt. Trước cửa nhà ông thầy có treo cái biển vẽ một con mắt xung quanh viền hình tam giác trông rất đẹp. Chẳng may hôm ấy thằng đầy tớ đem biển treo lên không để ý, treo lộn ngược thành ra cái đỉnh hình tam giác chúc xuống dưới, nhìn buồn cười lắm. Bà mẹ đi đến, trông thấy biển giống cái ấy, chắc rằng nhà ông thầy mình đi tìm đây rồi, mừng lắm, mới vào mà thưa rằng:
– Thưa thầy, con gái tôi đau mấy hôm nay, không ăn không uống gì được. Cho nên hôm nay tôi lại đón thầy, mời thầy đến chữa hộ ạ!
Nói đau thôi, chứ cũng không có nói đau ở đâu, bởi vì bụng nghĩ rằng nói thế ông thầy tự khắc hiểu vì thầy vẽ biển thế kia cơ mà; còn ông thầy cũng tưởng cô gái kia đau mắt, cho nên mới hỏi:
– Cha, chả! Đau đến nỗi không ăn không uống được kia à? Thế thì nặng lắm! Có khi phải đánh mới xong! Bà cứ về trước đi, để tôi sắp đồ sắp thuốc, rồi tôi lại ngay.
Bà mẹ về nói với cô gái, cô ta mừng lắm. Một lát sau, ông thầy đến. Cô ả thẹn thùng, nằm ở trong buồng, đóng kín mít cửa; tối om không cho bật đèn đuốc gì hết. Lúc ông thầy vào, thấy tối, thì tấm tắc khen:
– Ừ được, kín thế này thì đỡ nắng, đỡ gió, và cũng không chói… Nào, đau thế nào cho tôi xem!
Ông thầy lấy tay sờ sờ vào chỗ… đau, rồi kêu lên:
– Chết chửa! Đau từ bao giờ mà sao lại không cho gọi tôi trước, để đến bây giờ mộng thịt lồi lên như thế này, mới cho gọi tôi? Để chậm một hôm nữa thôi thì có trời chữa! Con mắt là cửa sổ tâm hồn, các người chủ quan quá, mà lông quặm mọc tua tủa rồi đây này…
Cô ả nhịn không được, bật cười phá lên, cười mạnh quá, văng cả chuối và vãi cả nước đái ra.
Ông thầy thấy thế, tưởng rằng nổ con ngươi; sợ quá, ù té chạy mất dép. Hớt hơ, hớt hải về đến nhà bảo thằng đầy tớ cất ngay cái biển đi, kẻo nó đến nó bắt đền thì chết. Ai hỏi xin thuốc cũng chối, không bán và không chữa cho ai nữa, từ nay bỏ nghề.
Ba hôm sau, cô ả cho bà mẹ mang buồng cau non lại tạ thầy. Ông thầy tưởng nó đến bắt đền, vội vàng chối đây đẩy:
– Không, nhà tôi có chữa chạy gì cho ai đâu?
Bà mẹ khúm núm thưa:
– Thưa thầy, thầy quên đấy ạ. Thầy mới lại chữa cho con gái tôi hôm nọ, bây giờ con tôi khỏi rồi, nay tôi đem buồng cau lại tạ thầy đây ạ!
Ông thầy bấy giờ mới ngớ người ra, chẳng hiểu ra làm sao!
*VietBF@sưu tập