Tôi chưa bao giờ nghĩ, quyết định nhờ mẹ chồng trông cháu giúp lại mở ra một bí mật khiến tôi ám ảnh suốt nhiều tháng trời.

Tôi đi làm lại khi con vừa tròn sáu tháng. Vợ chồng trẻ, kinh tế chưa dư dả, thuê người giúp việc thì quá tốn kém. Mẹ chồng chủ động bảo: “Để mẹ trông cháu cho, vừa đỡ tiền, vừa yên tâm.”
Tôi mừng rỡ. Nghĩ bụng, bà nội chăm cháu thì còn gì bằng.
Những ngày đầu, mọi thứ tưởng chừng rất ổn. Con tôi lên cân đều, ngủ ngoan, không quấy khóc nhiều. Mẹ chồng lúc nào cũng khoe: “Cháu bám bà hơn bám mẹ.”
Nghe thế tôi chỉ cười, phần vì vui, phần vì tin tưởng.
Cho đến một buổi chiều, tôi về sớm hơn thường lệ.
Cánh cửa phòng khép hờ. Từ trong vọng ra tiếng con khóc ngặt nghẽo, xen lẫn giọng người lớn thì thào. Tôi đứng sững lại khi nghe mẹ chồng nói, giọng gắt gỏng lạ thường: “Khóc cái gì mà khóc! Ngủ đi cho bà làm việc.”
Tôi đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi thắt lại. Con tôi nằm một mình trong cũi, mặt đỏ bừng, hai tay quờ quạng trong không khí. Còn mẹ chồng thì ngồi quay lưng, dán mắt vào màn hình điện thoại, tai đeo tai nghe.
Tôi bế con lên, con nấc từng tiếng, người ướt đẫm mồ hôi. Mẹ chồng giật mình tháo tai nghe, cười gượng: “À, bà để cháu tự khóc cho quen, không bế suốt được.”
Tôi nuốt cục nghẹn xuống cổ họng, tự trấn an mình rằng có lẽ bà chỉ vô tình.
Nhưng từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý.
Tôi lén cài một chiếc camera nhỏ trong phòng, nói dối là để “xem cháu lúc ngủ”. Những gì tôi thấy trong vài ngày tiếp theo khiến tôi bức xúc đến run người.
Mẹ chồng thường xuyên để con tôi khóc hàng chục phút liền. Có hôm, bà đặt điện thoại ngay sát mặt cháu, bật video lớn tiếng rồi bỏ ra ngoài nói chuyện điện thoại. Có lúc, bà quát cháu chỉ vì cháu tè dầm, miệng lẩm bẩm: “Con cái bây giờ nuôi nhàn mà cũng khổ.”
Tệ hơn, tôi phát hiện bà dùng nước đường pha loãng cho cháu uống “cho đỡ đói”, dù tôi đã dặn rõ chỉ cho con bú sữa.
Đỉnh điểm là một buổi trưa. Trên camera, tôi thấy mẹ chồng bế cháu ra ban công, đặt con ngồi trên ghế nhựa, rồi đóng cửa lại vì “cháu khóc quá, bà đau đầu”. Con tôi khóc đến lả đi, mặt tím tái.
Tôi bỏ dở cuộc họp, lao về nhà như điên.
Khi tôi mở cửa, mẹ chồng còn đang thản nhiên xem tivi. Tôi ôm con vào lòng, nước mắt trào ra không kìm được. Con bé rũ người, mệt lả.
Tối hôm đó, tôi bật camera cho chồng xem.
Anh im lặng rất lâu. Rồi anh nói một câu khiến tôi vừa đau vừa tỉnh: “Anh không nghĩ mẹ lại như vậy… nhưng từ giờ, anh sẽ không để con ở nhà với mẹ nữa.”
Mẹ chồng khóc lóc, nói tôi “đặt điều”, “vạch áo cho người xem lưng”. Nhưng tôi không còn quan tâm nữa.
Tôi hiểu ra một điều cay đắng: không phải cứ là bà nội thì sẽ yêu thương cháu theo cách an toàn nhất. Và không ai có quyền dạy tôi bài học làm mẹ bằng sự vô trách nhiệm với con tôi.
Từ ngày đó, tôi chấp nhận xoay xở trăm bề, gửi con nhà trẻ sớm, chắt chiu từng đồng… còn hơn giao con mình cho sự “chăm sóc” khiến tôi phải sống trong sợ hãi.
Bởi có những việc, chỉ cần phát hiện muộn một lần, hậu quả sẽ theo con cả đời.
VietBF@ sưu tập