
Sáng chạy xe xuống xưởng đi làm, bụng đói mà đầu thì lơ mơ như CPU thiếu quạt tản nhiệt.
Đi ngang khu chợ thấy còn sót lại mấy bếp than hồng, tự nhiên thấy trinh nữ bán bắp nướng đứng trấn ải ngay đầu chợ.
Bắp thì vàng rực, than thì đỏ lửa, còn em thì… thôi khỏi tả, tả ra phát là bài này bị thằng Mắc xoăn gỡ ngay.
Mình sà vào, giọng rất đời, rất công bộc mẫn cán:
- “Em ơi, cho anh hỏi… bưởi bao nhiêu một ký?”
Trinh nữ ngẩng lên, nhìn mình từ đầu xuống chân, ánh mắt như kiểm tra hàng lỗi:
- “Anh bị cận, bị viễn, hay bị sang vành?”
Mình cười trừ:
- “À thì anh bị cận nhưng vội quá quên mẹ kính… thấy bắp em tròn tròn tưởng bưởi…”
Chưa kịp nói hết câu, em gái bật mode full công suất, chửi như bắp nổ:
- “Bắp nướng không thấy à? BƯỞI cái đầu anh! Sáng sớm chưa uống cà phê hay não anh đang bảo trì? Quân mất nết thây!”
- Không bán thì thôi, làm gì căng?!
Xung quanh mấy ông xe ôm, mấy bà bán hàng cười rần rần như được mùa. Mình đứng đó, tay không, lòng đau, danh dự rơi lả tả xuống vỉ nướng.
Kết quả:
- Không mua được bắp
- Không mua được bưởi
- Được tặng miễn phí một trận chửi no hơn ăn sáng
Lặng lẽ chạy về xưởng, mình rút ra bài học xương máu:
- Sáng đi làm thì mở mắt cho kỹ.
- Gặp bắp thì mua bắp.
- Đừng hỏi bưởi, nhất là khi bưởi… không bán.
VietBF@sưu tập