Con người không cần phải đi tìm Thượng Đế trong chùa chiền, đền đài hay nhà thờ. Dù bạn ở đâu nếu bạn sống trong an nhiên và tỉnh thức, nơi đó đã là đền đài rồi.
Hạnh phúc không cần kiến trúc. Và đền đài vững chắc nhất chính là một con người sống trọn vẹn với chính mình.
Trong đền đài con người thường làm những việc giả tạo. Họ mang hoa đến dâng nhưng đó không phải hoa của họ.
Họ hái hoa từ cây từ khu vườn của người khác, rồi gọi đó là thờ phụng.
Những bông hoa ấy vốn đã được hiến dâng cho Thượng Đế khi chúng còn sống trên cành. Bạn giết chúng, rồi mang cái chết đó đến trước Ngài mà gọi là tôn kính.
Con người đốt hương nhưng hương đó không phải của họ. Họ tạo ra mùi thơm nhưng cuộc sống họ thì không thơm. Tất cả đều là vay mượn.
Đền đài thật sự được tạo ra từ hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không thể ép buộc.
Nếu bạn thực sự biết ơn sự sống hãy dâng hiến những bông hoa do chính bạn trồng: bằng sự tỉnh thức, lòng chân thành, và một cuộc đời sống thật. Khi đó hương thơm sẽ tự lan tỏa và nó bắt nguồn từ chính bạn.
Đó mới là sự thờ phụng đúng nghĩa.
VietBF@sưu tập