View Single Post
  #1  
Old  Default Tôi không c̣n bận tâm đến việc ḿnh đang "già đi" nữa, Tôi bận sống !

Thằng con trai tôi vừa rồi suưt nữa th́ báo cảnh sát v́ tưởng bố nó bị bắt cóc. Nó định vị điện thoại thấy chấm xanh cứ nhấp nháy ở khu kư túc xá sinh viên lúc 2 giờ sáng đêm thứ Ba, thế là nó hoảng loạn.
Nó gào lên trong điện thoại: — Bố! Ai bắt bố đi đấy? Bố có sao không?
Tôi vừa hớp một ngụm bia rẻ tiền vừa cười khà khà: — Chả ai bắt bố cả, Robert ạ. Bố đang xếp hàng chờ đến lượt lên hát Karaoke. Sắp tới bài của John Denver rồi!
Tôi tên là Frank, năm nay 74 tuổi. Và cách đây ba tháng, tôi đă làm một việc "điên rồ" nhưng tuyệt vời nhất đời ḿnh.
Tôi bán quách căn biệt thự 4 pḥng ngủ ở ngoại ô — cái nhà có băi cỏ xanh mướt và phí quản lư đắt đỏ ấy — để dọn vào một căn chung cư cũ kỹ, ở chung với ba đứa sinh viên.
Cả nhà tôi tưởng tôi lú lẫn. Họ triệu tập một buổi "họp gia đ́nh khẩn cấp" ở quán ăn. Đứa con dâu nh́n tôi bằng ánh mắt thương hại (cái kiểu người ta hay nh́n trẻ con hay mấy cụ già mất trí ấy) rồi bảo: — Bố phải thực tế đi chứ. Chắc bố đang bị "khủng hoảng tuổi trung niên"... mà nó đến muộn tận 30 năm rồi.
Tôi nh́n thẳng vào mắt nó: — Không đâu Karen. Đây không phải là khủng hoảng tuổi tác. Đây là khủng hoảng v́ sự im lặng.
Các bạn biết không, ở Mỹ người ta ít khi nói về sự im lặng. Từ khi vợ tôi — bà Sarah qua đời hai năm trước, căn nhà rộng thênh thang đó không c̣n là biểu tượng của thành đạt nữa. Nó giống như một nấm mồ. Nó rộng như cái sân vận động nhưng im thin thít như cái thư viện sáng Chủ nhật. Cái im lặng đó không hề yên b́nh; nó nặng trĩu, nó bóp nghẹt lồng ngực tôi. Có những lúc tôi ngồi ngắm mấy hạt bụi bay trong nắng chiều và chợt nhận ra: suốt ba ngày qua, tiếng nói duy nhất tôi nghe được là tiếng ông dẫn chương tŕnh thời sự trên TV.
Tôi đang "chết" dần. Không phải v́ bệnh tim hay tiểu đường, mà chết v́ cái sự im ĺm đó.
Thế là tôi cắm biển "Bán nhà". Tôi bán luôn máy cắt cỏ, bộ bàn ăn sang trọng chả bao giờ dùng đến, và cái tủ chén đầy những bát đĩa bám bụi. Tôi xách hai cái vali và trả lời một mẩu tin trên bảng tin cộng đồng: "T́m người ở ghép. Đóng tiền nhà đúng hạn. Sống đơn giản, không drama."
Lúc tôi vác mặt đến cửa, ba đứa trẻ — Jackson, Mia và Leo — nh́n tôi như nh́n ông thanh tra y tế. Thằng Jackson tóc tai bù xù ngơ ngác hỏi: — Ơ... bác là chủ nhà ạ? — Không, tôi đưa cho nó lốc nước ngọt rồi bảo: Tôi là Frank, bạn cùng pḥng mới đây. Và tôi hứa là tiền pḥng của tôi sẽ đóng nhanh hơn các cậu đấy.
Tuần đầu tiên đúng là một cú sốc văn hóa. Nhà cửa th́ loạn x́ ngầu. Nhạc dập x́nh xịch qua vách tường mỏng lúc nửa đêm. Giày dép th́ quăng tứ tung. Cái bồn rửa bát nh́n như một di chỉ khảo cổ đầy bát đĩa bẩn từ thời đồ đá.
Tụi nó ban đầu cũng dè chừng tôi lắm. Đêm đầu tiên ngồi trên cái ghế sofa sực mùi bim bim, thằng Leo hỏi: — Này bác Frank... bác có "vấn đề" ǵ không đấy? Bác có định báo cảnh sát nếu tụi cháu dắt bạn về chơi không?
Tôi dựa lưng ra ghế: — Các con ạ, bác sống qua những năm 70 rồi. Bác thấy những thứ c̣n kinh khủng hơn nhiều. Trừ khi các anh định chế bom hay làm hại ai đó, c̣n lại bác "mù" hết. Nhưng mà, nếu anh nào để hộp sữa không trong tủ lạnh th́ lúc đó chúng ta mới cần nói chuyện đấy.
Dần dần, mọi thứ thay đổi. Tôi nhận ra ḿnh không chỉ là "ông già" cùng pḥng. Tôi trở thành "Trưởng ban trật tự" và "Bậc thầy đứng bếp".
Tụi trẻ bây giờ áp lực lắm, người già ḿnh đôi khi không hiểu đâu. Cứ tưởng tụi nó lười, nhưng không phải, tụi nó đang sợ hăi. Tụi nó ngập trong nợ sinh viên, làm thêm sấp mặt, rồi lo thi cử. Tụi nó ăn ḿ tôm không phải v́ thích, mà v́ nó chỉ có 50 xu một gói thôi.
Thế là tôi ra tay. Một chiều thứ Ba, Jackson đi làm ca kíp về, mặt cắt không c̣n giọt máu. Một nồi thịt hầm tôi đă ninh suốt 6 tiếng thơm lừng cả nhà. Mùi đồ ăn thật sự — thịt, khoai tây, cà rốt, hương thảo — làm nó sững sờ ngay cửa. — Ngồi xuống ăn đi! — Tôi ra lệnh. Nó ăn liền 3 đĩa trong im lặng. Rồi nó ngước lên, mắt rơm rớm: — Mẹ cháu ngày xưa cũng nấu thế này...
Đó là lúc mọi thứ thay đổi. Tôi trở thành "Ông bố của cả nhà".
Tôi gọi tụi nó dậy khi tụi nó ngủ quên trước giờ thi lúc 8 giờ sáng. Tôi dạy con bé Mia cách mặc cả với thợ sửa xe để không bị "chém". Tôi chỉ cho thằng Leo thấy là áo sơ mi có thể là cho phẳng chứ không cần phải đi mua cái mới.
Đổi lại, tụi nó kéo tôi vào thế kỷ 21. Tụi nó dạy tôi dùng quét mă trả tiền trên điện thoại để không c̣n đứng đếm tiền lẻ làm tắc hàng ở siêu thị. Tụi nó cài ứng dụng nhạc rồi lập cho tôi danh sách "Nhạc tủ của Frank". Tụi nó dạy tôi mấy từ lóng của giới trẻ.
Ngày xưa tôi cứ tưởng bọn trẻ dán mắt vào điện thoại là v́ ích kỷ, lười giao tiếp. Tôi nhầm to. Tụi nó dán mắt vào đó v́ tụi nó đang t́m kiếm sự kết nối trong một thế giới đầy cô đơn.
Một tối thứ Sáu, tụi nó bảo tôi mặc cái áo sơ mi đẹp nhất vào. — Đi chơi thôi bác Frank. Không có lư do lư trấu ǵ hết! Tụi nó dắt tôi đến một quán bar b́nh dân gần trường. Sàn nhà hơi rít, đèn neon loang loáng, toàn thanh niên choai choai. Lúc vào cửa, con bé Mia hét lên với anh bảo vệ: — Đi cùng tụi em! Đại ca đấy! (He's the OG!)
— Đừng lo bác ơi, — Jackson đưa cho tôi một ly — Đêm nay là đêm Karaoke. Tôi đă hát ḥ ǵ trước đám đông đâu, kể từ đám cưới em gái vợ năm 1998. Nhưng cái không khí ở đó... nó dễ sợ lắm. Tiếng ồn không làm tôi khó chịu; nó như là luồng điện vậy. Đó là sự sống.
Khi người ta gọi tên tôi, tôi bước lên sân khấu. Tôi không chọn nhạc trẻ. Tôi chọn John Denver, bài "Take Me Home, Country Roads". Lúc đầu giọng tôi hơi run. Rồi tôi nh́n xuống đám đông. Tôi thấy Jackson, Mia và Leo đang giơ điện thoại lên quay, cười hớn hở. Thế là tôi hát hết ḿnh. "Country roads, take me home..."
Cả quán bar — khoảng hai trăm đứa sinh viên — dừng uống rượu và bắt đầu hát theo tôi. Tụi nó khoác vai nhau, đung đưa theo điệu nhạc. Trong 3 phút đó, không c̣n khoảng cách thế hệ nữa. Chả có "già" hay "trẻ". Chỉ có chúng tôi, cùng hát về một chốn để thuộc về.
Có đứa nào đó quay clip lại. Nghe đâu tôi nổi tiếng trên mạng lắm, được cả mấy trăm ngàn lượt thích. Cái b́nh luận nhiều tim nhất ghi là: "Nh́n bác này nhớ ông nội quá. Bác chất thật sự!"
Tôi vẫn đóng tiền pḥng ṣng phẳng. Tôi rửa bát v́ tôi hay dậy sớm nhất nhà. Và mỗi tuần một lần, tôi lén bỏ tờ 100 đô vào cái lọ trên quầy bếp. Tôi bảo tụi nó đấy là "Quỹ Pizza Khẩn cấp". Tụi nó không biết là tôi thừa biết tụi nó dùng tiền đó để mua sách giáo khoa.
Thằng con trai tôi vẫn hay hỏi bao giờ tôi mới dọn vào viện dưỡng lăo cho "hợp lư". Nó cứ lải nhải về an toàn, về cầu thang, về máy đo huyết áp. Tôi bảo không. — Nhưng bố ơi, — nó năn nỉ — bố không nhớ căn nhà cũ sao? Không nhớ những kỷ niệm à?
Tôi nh́n quanh nhà. Một cuốn sách giáo khoa nằm vất vưởng trên sàn. Một gói khoai tây chiên ăn dở trên bàn. Tiếng ai đó cười khúc khích ở pḥng bên khi kể về một buổi hẹn ḥ thất bại. — Không con ạ, — tôi bảo nó — Căn nhà đó giữ kỷ niệm, Robert ạ. Mà kỷ niệm th́ chỉ để nh́n về phía sau. C̣n ở đây, bố có tiếng ồn. Có sự bừa bộn. Và bố có tương lai.
Tôi 74 tuổi. Xương khớp tôi hay đau mỗi khi trời mưa, và sáng nào cũng phải uống 3 loại thuốc. Nhưng tối nay, cả nhà sẽ làm món bánh Tacos, con bé Mia đang cần tôi góp ư cho bài thi mỹ thuật, và thằng Jackson phải học cách thắt cà vạt để đi phỏng vấn.
Tôi không c̣n bận tâm đến việc ḿnh đang "già đi" nữa. Tôi bận sống rồi.
Nếu bạn đang ngồi trong một căn nhà rộng thênh thang và im lặng, chờ điện thoại reo, chờ ai đó cho phép ḿnh được sống... th́ hăy bán nó đi. Hăy đi t́m tiếng ồn. Chúng ta sinh ra không phải để tan biến vào sự tĩnh lặng. Chúng ta sinh ra để hát "Country Roads" cho đến khi khản cổ, giữa những người gọi ta bằng cái tên thân thương, chứ không phải bằng số tuổi của ta.

VietBF@sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

Home Classic

Home Classic Master Page

VietBF iPad Music Portal

Tin nóng nhất 50h qua

Phim Bộ Online

Phim Bộ



goodidea
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 17 Hours Ago
Reputation: 207975


Profile:
Join Date: Mar 2020
Posts: 58,562
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	48.jpg
Views:	0
Size:	32.6 KB
ID:	2604644  
goodidea_is_offline
Thanks: 70
Thanked 3,499 Times in 3,030 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 34 Post(s)
Rep Power: 74
goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10
goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.12787 seconds with 11 queries