Bà Thoa góa chồng từ năm ba mươi tuổi, khi Tùng – đứa con trai duy nhất – mới chỉ lên mười. Cuộc đời bà là chuỗi ngày tảo tần, thức khuya dậy sớm, một tay nuôi con khôn lớn. Tùng là tất cả của bà, là niềm an ủi, là lẽ sống. Anh lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, và cũng đáp lại bà bằng một sự hiếu thảo tuyệt đối. Ai cũng nói, Tùng là một người con trai vàng mười.
Khi Tùng dẫn Ly về ra mắt, bà Thoa mừng lắm. Ly là một cô gái xinh xắn, giỏi giang và có vẻ hiền lành. Bà nghĩ rằng cuối cùng thì Tùng cũng tìm được bến đỗ, và bà có thể yên tâm phần nào. Thế nhưng, cuộc sống hôn nhân của Tùng và Ly lại không êm đềm như bà tưởng.
Ngay từ những ngày đầu về chung sống, Ly đã cảm nhận được "cái bóng" quá lớn của mẹ chồng trong ngôi nhà này. Tùng vẫn giữ thói quen hàng ngày hỏi han mẹ từ những điều nhỏ nhặt nhất: "Mẹ ăn gì chưa?", "Mẹ có thấy mệt không?", "Mẹ muốn con làm gì không?". Mỗi sáng, trước khi đi làm, Tùng đều ghé vào phòng bà Thoa, hỏi han rồi mới yên tâm ra khỏi nhà. Buổi tối, sau bữa ăn, anh lại ngồi trò chuyện với mẹ hàng giờ đồng hồ, có khi còn xem phim cùng bà, để mặc Ly lủi thủi một mình trong phòng khách.
Ly không phải là người ích kỷ. Cô hiểu sự hy sinh của bà Thoa, và cũng trân trọng tình cảm của Tùng dành cho mẹ. Nhưng đôi khi, cô cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, một vị khách ghé thăm trong chính ngôi nhà của mình. Những buổi hẹn hò lãng mạn của hai vợ chồng thường xuyên bị gián đoạn bởi những cuộc gọi của bà Thoa, hỏi Tùng đang ở đâu, bao giờ về. Tùng lúc nào cũng đáp lời mẹ bằng một giọng dịu dàng, trìu mến, khiến Ly cảm thấy lòng mình se lại.
Đỉnh điểm là một lần, Ly ốm sốt. Tùng hốt hoảng đưa cô đi khám, mua thuốc. Nhưng khi về đến nhà, bà Thoa lại có vẻ không vui. "Con dâu ốm thì mẹ cũng lo. Nhưng con trai, con dâu mới cưới, ốm đau lặt vặt như thế này liệu có ổn không?" Bà lại thở dài. Tùng thì lúng túng giữa hai người phụ nữ. Anh chạy đi pha nước cam cho Ly, rồi lại quay sang hỏi han mẹ xem bà có cần gì không.
Ly nằm trên giường, nước mắt lăn dài. Cô không hiểu tại sao tình yêu thương của Tùng dành cho mẹ lại khiến cô cảm thấy cô đơn đến thế. Cô khao khát được Tùng quan tâm một cách trọn vẹn, được là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của anh, ít nhất là trong vai trò người vợ.
Một lần nọ, Ly mạnh dạn góp ý với Tùng: "Anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho em không? Em cảm thấy mình như bị bỏ rơi vậy."
Tùng ngạc nhiên: "Em nói gì lạ thế? Anh vẫn luôn ở bên em mà. Còn mẹ, mẹ cả đời hy sinh cho anh, giờ già rồi, anh không thể bỏ mặc mẹ được."
Ly cố gắng kìm nén sự uất ức: "Em không bắt anh bỏ mặc mẹ. Em chỉ muốn anh cân bằng hơn thôi. Chúng ta là vợ chồng mà, chúng ta cũng cần có không gian riêng, có những khoảnh khắc chỉ có hai đứa."
Cuộc nói chuyện kết thúc trong im lặng. Tùng cảm thấy vợ ích kỷ, còn Ly thì thấy mình không được thấu hiểu. Rạn nứt dần hình thành trong mối quan hệ của họ.
Bà Thoa cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của con dâu. Bà không nói gì, nhưng ánh mắt bà nhìn Ly lúc nào cũng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Ly biết, bà đang nghĩ cô là người con dâu không biết điều, muốn chiếm đoạt con trai của bà.
Vào một buổi tối nọ, khi Tùng đang ngồi trò chuyện với mẹ như thường lệ, Ly quyết định bước vào. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Mẹ ơi, con biết mẹ đã hy sinh rất nhiều cho anh Tùng. Con cũng yêu thương anh ấy rất nhiều, và con muốn chúng con có một gia đình hạnh phúc. Con mong mẹ hiểu cho con, và cho chúng con một cơ hội để xây dựng hạnh phúc riêng của mình."
Bà Thoa nhìn Ly, rồi nhìn Tùng. Ánh mắt bà thoáng qua sự ngạc nhiên, rồi từ từ chuyển sang một vẻ dịu dàng hơn. Bà không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tùng nắm chặt tay Ly, trong lòng anh, một hạt giống mới vừa được gieo trồng – hạt giống của sự cân bằng và thấu hiểu.
Không biết rồi mọi chuyện có thay đổi được không. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, Ly cảm thấy có một tia hy vọng. Hy vọng rằng "cái bóng" của mẹ trong ngôi nhà này sẽ không còn quá lớn, để cô và Tùng có thể cùng nhau xây dựng một tổ ấm thực sự của riêng mình, với sự tôn trọng và tình yêu thương dành cho cả ba người.
VietBF@sưu tập