Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói một câu rất giản dị mà thấm thía:
“Cuộc sống vốn dĩ có đầy đủ cả sân si, cả điều tốt, điều xấu, vui và không vui…”
Câu nói ấy giống như một lời nhắc nhẹ: chúng ta đừng tự ép mình phải lúc nào cũng vui, cũng mạnh mẽ, cũng “ổn”. Bởi vì chính bản thân cuộc sống chưa bao giờ chỉ có một màu hồng.
Rất nhiều người hiểu lạc quan là luôn nghĩ tích cực, luôn nhìn mọi việc theo hướng tốt đẹp. Nhưng nếu như vậy, lạc quan dễ trở thành một sự gồng mình. Khi buồn mà vẫn phải cười, khi đau mà vẫn phải tỏ ra ổn, lâu dần ta sẽ mệt mỏi, thậm chí tổn thương sâu hơn.
Thiền sư chỉ ra một điều khác:
Lạc quan không phải là phủ nhận thực tại, mà là chấp nhận nó.
Chấp nhận rằng có những ngày ta yếu lòng.
Chấp nhận rằng có những nỗi đau không thể biến mất ngay.
Chấp nhận rằng có những điều trong đời không như ý, dù ta đã cố gắng rất nhiều.
Khi ta dám nhìn thẳng vào sự thật ấy, một cách bình thản, thì kỳ lạ thay, lòng ta lại nhẹ hơn. Không còn phải đấu tranh với cảm xúc của chính mình. Không còn tự trách vì “sao mình không vui lên được”.
Đặc biệt với người lớn tuổi, với những ai đã đi qua bệnh tật, mất mát, phản bội hay cô đơn, thì sự lạc quan đúng nghĩa lại càng quan trọng. Nó không ồn ào, không hô hào, mà lặng lẽ như một buổi sáng yên tĩnh, như một tách trà ấm trong tay.
Lạc quan là khi ta biết rằng hôm nay mình còn thở, còn cảm nhận được ánh nắng, còn nghe được tiếng chim ngoài cửa sổ – thế là đủ.
Lạc quan là khi ta cho phép mình buồn một chút, rồi từ từ đứng dậy, không vội vàng.
Cuộc sống không cần ta phải hoàn hảo.
Cuộc sống chỉ cần ta thật.
Và khi ta sống thật với những gì đang có – cả vui lẫn buồn – thì đó chính là lúc ta đang bước đi rất vững vàng trên con đường an yên.
VietBF@sưu tập