
Vợ chồng sống với nhau, càng đi lâu mới càng hiểu, hôn nhân chưa từng là con đường trải đầy hoa.
Nó là hành trình của những vết xước nhỏ tích lại theo năm tháng, là những ngày mệt đến mức không còn đủ sức để hỏi han, cũng chẳng đủ kiên nhẫn để lắng nghe.
Có những lúc thương nhau nhiều đến nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy lòng mềm ra.
Nhưng cũng có những lúc giận nhau đến kiệt quệ, nói một lời cũng thấy đau, im lặng thì lại càng xa.
Nhiều vết thương không đến từ những điều lớn lao, mà từ những điều rất nhỏ: một sự vô tâm, một lần không được đặt ưu tiên, một khoảnh khắc nhận ra mình không còn quan trọng như đã từng.
Người ta thường nghĩ, rời đi là vì hết yêu.
Nhưng thật ra, nhiều người ở lại không phải vì còn đủ yêu, mà vì còn đủ thương để nhẫn nhịn.
Và nhiều người ra đi không phải vì không cố gắng, mà vì đã cố đến mức không còn gì để giữ lại.
Giữ được nhau, chưa bao giờ là chuyện hợp hay không hợp.
Mà là cả hai có còn đủ dịu dàng với nhau khi mệt mỏi nhất hay không.
Có còn sẵn sàng đặt chữ “tình” cao hơn cái “tôi”, đặt sự bình yên của nhau cao hơn cảm xúc nhất thời của bản thân.
Hôn nhân, suy cho cùng, không phải là ở bên nhau khi còn hạnh phúc, mà là còn chọn nắm tay nhau, ngay cả khi lòng đã đầy những vết nứt.
VietBF@sưu tập