
Khi biết ḿnh mang thai, tôi đă hoảng loạn nhiều hơn vui mừng. Không phải v́ tôi không muốn có con, mà v́ cha của đứa bé là một người đàn ông đă có gia đ́nh. Một mối quan hệ sai ngay từ lúc bắt đầu, dù tôi luôn tự dối ḿnh rằng: tôi không phá hoại, tôi chỉ đến sau.
Anh nói với tôi rằng hôn nhân của anh đă nguội lạnh từ lâu. Rằng anh và vợ sống với nhau như hai cái bóng trong cùng một căn nhà. Rằng nếu không gặp tôi, có lẽ anh cũng sẽ ly hôn. Tôi tin. Tin v́ tôi yêu, và v́ khi yêu, người ta thường chọn tin những điều khiến ḿnh bớt day dứt.
Ngày tôi phát hiện mang thai, tay tôi run đến mức que thử rơi xuống sàn. Hai vạch đỏ hiện ra rơ ràng, lạnh lùng như một sự thật không thể chối bỏ. Tôi ngồi bệt xuống, vừa cười vừa khóc. Trong đầu tôi không phải là h́nh ảnh em bé, mà là hàng loạt câu hỏi: làm sao nói với anh? rồi anh sẽ làm ǵ? và tôi sẽ là ai trong câu chuyện này?
Anh im lặng rất lâu khi nghe tin. Rồi anh ôm tôi, bảo rằng anh sẽ có trách nhiệm. Nhưng cái “trách nhiệm” ấy mơ hồ như sương. Không một lời hứa cụ thể. Không một kế hoạch rơ ràng. Chỉ là những cái thở dài, những lần nh́n xa xăm, và những cuộc gọi anh phải lén nghe khi tôi không ở bên.
Cái bụng tôi lớn dần, cùng với nỗi lo cũng lớn dần. Tôi bắt đầu nghén, bắt đầu mệt, bắt đầu nhạy cảm đến mức chỉ cần một câu nói vô t́nh cũng đủ khiến tôi khóc. Những đêm nằm một ḿnh, tôi đặt tay lên bụng, th́ thầm xin lỗi con. Xin lỗi v́ đă để con đến trong hoàn cảnh éo le thế này.
Rồi điều tôi sợ nhất cũng đến. Vợ anh biết chuyện. Tôi không phải người đầu tiên anh phản bội, nhưng tôi là người khiến mọi thứ vỡ ra, v́ tôi mang theo một sinh linh. Anh nói vợ anh muốn gặp tôi. Chỉ gặp nói chuyện, không làm lớn chuyện. Tôi đă nghĩ đến cảnh bị tát, bị mắng, bị nguyền rủa. Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần cho những lời cay nghiệt nhất.
Nhưng khi gặp, chị ấy không làm ǵ cả. Chị ngồi đối diện tôi trong một quán cà phê nhỏ. Khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng. Nh́n chị, tôi bỗng thấy ḿnh không c̣n tư cách để oán trách hay tự vệ. Tôi cúi đầu, tay đặt lên bụng theo bản năng, như một cách che chắn mong manh. Chị nh́n tôi rất lâu. Rồi chị nói, giọng b́nh thản đến đau ḷng:
- Em giữ đứa bé đi. Nó không có lỗi. Nhưng từ hôm nay, em phải học cách làm mẹ một ḿnh.
Tôi không hiểu sao chỉ một câu nói ấy lại khiến tôi bật khóc nức nở. Không phải v́ chị cho phép tôi sinh con. Mà v́ trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra: chị không đánh tôi, không chửi tôi, nhưng chị đă đặt tôi trước sự thật mà tôi cố né tránh bấy lâu. Rằng tôi không thể có trọn vẹn người đàn ông này. Rằng đứa bé trong bụng tôi sẽ không có một gia đ́nh đủ đầy như tôi từng mơ. Rằng làm mẹ không chỉ là sinh con, mà là chấp nhận mọi hệ quả của lựa chọn ḿnh đă đi qua.
Tôi khóc đến mức không thở nổi. Tay tôi ôm chặt bụng, cảm giác như con đang cựa quậy, như nhắc tôi phải tỉnh lại. Chị đưa cho tôi một tờ giấy ăn, rồi nói thêm, nhẹ nhưng rơ từng chữ:
- Chị từng mong có con với anh ấy nhiều năm. Không có được. Nên chị hiểu, em thương đứa bé này thế nào. Nhưng thương con th́ phải mạnh lên, đừng bám vào một người đàn ông đă không chọn em ngay từ đầu.
Câu nói ấy như một nhát dao, nhưng là nhát dao cắt đứt ảo tưởng. Sau buổi gặp đó, tôi về nhà và khóc rất lâu. Khóc cho ḿnh. Khóc cho con. Khóc cho cả người phụ nữ kia, người đáng lẽ phải là kẻ thù, nhưng lại là người duy nhất lúc đó nói với tôi một điều tử tế.
Tôi không trách anh nữa. Trách anh hay không, lúc này cũng không c̣n quan trọng. Tôi bắt đầu đi khám thai một ḿnh. Tự đọc sách, tự t́m hiểu từng tuần con lớn ra sao. Tôi học cách yêu cái bụng bầu của ḿnh không bằng hy vọng mơ hồ, mà bằng trách nhiệm thực sự.
Có những đêm tôi vẫn tủi thân. Nh́n người ta có chồng đi cùng khám thai, có người nắm tay khi vượt cạn, tôi cũng chạnh ḷng. Nhưng rồi tôi đặt tay lên bụng, hít sâu, và nhắc ḿnh: ít nhất, con tôi được sinh ra từ một người mẹ đă tỉnh thức.
Bài học tôi nhận được không phải là “đừng yêu người có vợ” - điều đó ai cũng biết. Mà là: đừng tự biến ḿnh thành người phụ nữ đứng ngoài cuộc đời của chính con ḿnh. Đừng trao quyền quyết định tương lai của đứa trẻ cho sự do dự của người khác.
Giờ đây, tôi không c̣n mong anh chọn tôi. Tôi chỉ mong ḿnh đủ vững vàng để chọn con, và chọn trở thành một người mẹ tử tế, dù bắt đầu từ sai lầm. Và nếu một ngày nào đó con tôi hỏi: “V́ sao con không có một gia đ́nh như bạn bè?”, tôi sẽ đủ b́nh tĩnh để trả lời rằng: v́ mẹ đă từng lạc đường, nhưng mẹ đă không bỏ rơi con.
VietBF@sưu tập