
Bấy lâu nay dân ta vẫn thắc mắc ḿnh bầu Đại biểu Quốc hội để làm ǵ, mấy ông bà ăn lương nhà nước, ngồi pḥng máy lạnh là làm mấy việc ǵ. Ngoài một số người sống không thấy mặt, họp không nghe tiếng, th́ một số khác vẫn âm thầm “sâu sát vào quần chúng”, nắm rơ xem dân kiếm tháng nhiêu tiền, bỏ két bao nhiêu, để đặng hiến kế cho Nhà nước “moi vàng trong dân”.
Thạch Phước B́nh (Đại biểu đoàn Vĩnh Long) đặc biệt quan tâm đến việc “huy động” vàng trong dân. Là người ham t́m hiểu, ông biết người dân Việt Nam hiện nắm giữ khoảng 400- 500 tấn vàng, tương đương 35 - 40 tỷ USD, chiếm gần 8% GDP. Nhưng ông vẫn không hài ḷng khi dân vẫn bỏ vàng trong két, "Tuy nhiên, phần lớn lượng vàng này lại nằm vẫn nằm trong két. Một nguồn lực khổng lồ chưa được chuyển hóa thành vốn cho nền kinh tế", ông nói.
Ông B́nh tại cuộc họp, đă hiến kế để “lấy 500 tấn vàng trong dân”, chuyển hóa thành nguồn lực của Nhà nước. Ông B́nh quả thật là một người dám nói, ít nhất là hơn nghị gật và nghị lắc trong đám đại biểu kia, nhưng việc ông nói, kế ông hiến th́ chẳng khác nào tai họa cho dân. Rồi tới đây, biết đâu lại có một đoàn cán bộ xộc thẳng vào nhà dân, mang theo khẩu hiệu “vào từng nhà, ṃ từng két”, rồi mạnh tay thu vét. Như vậy chẳng thà không nói hay hơn đấy ông ạ!
Dân ta bầu đại biểu Quốc Hội, lá phiếu có khác ǵ tṛ chơi xổ số, hên th́ được dăm ba ông dám nói lên tiếng nói của dân, nghĩ cho dân, phát biểu v́ dân. Số c̣n lại th́ toàn gật và lắc, c̣n không th́ ủ mưu trộm cướp tài sản của dân, có khác ǵ thổ phỉ, đạo chích. Cho nên, bầu cử vẫn là canh bạc, mà người thua là toàn dân!
Văn Ba

Làm Đại biểu Quốc hội, thay v́ lo xem dân ăn đủ no, làm đủ sống không th́ nay ông đại biểu Trần Quốc Tuấn, Giám đốc Sở Công thương tỉnh Vĩnh Long, lại lo xem ví của công chức có nhiều tiền hay không. Có lẽ, việc sáng vác ô đi, chiều cắp ô về, xe đưa người đón, có vẻ nhàn hạ, làm những công việc buồn chán nên ông Tuấn muốn tăng lương cho anh em để giảm hội chứng “căng thẳng công sở”
Có người bảo, ông Tuấn nên ra nh́n người công nhân, đi làm lúc 5 giờ sáng, tối về 10 giờ, làm thêm cả thứ bảy, Chủ Nhật, để biết thế nào mới là vất vả. Nhưng ông bảo mỗi ngành một đặc thù, cái ghế công chức ngồi không dễ, lại có nguy cơ “vào ḷ”, nên phải tăng lương để “trấn an tinh thần và đảm bảo đời sống của cán bộ”. Ông Tuấn biện hộ, công chức đă cần mẫn vác thân lên xe, di chuyển 15 km mỗi ngày, đó là cái công lớn, cần phải được “khích lệ bằng tiền”
Thời phong kiến, quan huyện nằm vơng đi thăm ruộng, chân không chạm đất, cơm ăn đ́nh làng, vậy mà toàn dân vẫn cung kính lạy quan, xem như “công ơn trời biển”. Th́ ngày nay, cán bộ ngồi xe máy lạnh, chân đi không dính bùn, cũng phải được toàn dân xưng tụng, tranh nhau dâng lễ, ca ngợi ân đức như bậc “phụ mẫu nhân dân” vậy.
Anh Lư

Không ít người dân miền Bắc và miền Trung đă phải thốt lên: “Trời có mưa đâu mà ngập?” Đúng vậy, mưa không đổ, nhưng nước vẫn dâng. Cảnh tượng đó nói lên nhiều hơn bất kỳ bản báo cáo nào: đất nước đang tự nhấn ch́m ḿnh trong chính sai lầm của con người.
Rừng đầu nguồn bị tàn phá, đất không c̣n khả năng giữ nước. Những quả đồi trọc lốc bị thay bằng biệt thự, khu nghỉ dưỡng, và thủy điện. C̣n đồng bằng, nơi từng là vùng trũng chứa nước tự nhiên, nay bị phủ kín bởi bê tông, nhựa đường, và những khu đô thị mọc lên bất chấp cảnh báo.
Khi rừng không c̣n, khi đất không thấm, nước chỉ c̣n một con đường: chảy thẳng vào nhà dân.Điều đáng nói là, ngập không c̣n là thiên tai, mà là sản phẩm của quy hoạch yếu kém.
Hạ tầng thoát nước ở nhiều địa phương vẫn được thiết kế theo tiêu chuẩn vài chục năm trước. Hệ thống cống ngầm bé hơn cả ống nước sinh hoạt, lại bị rác và bùn đất bít kín. Ở trên th́ đổ hàng ngh́n tỷ cho công tŕnh “chống ngập”, ở dưới dân vẫn phải dắt xe b́ bơm trong nước bẩn. Một nghịch lư kéo dài suốt nhiều năm, và chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Không thể đổ lỗi cho “ông trời thất thường” khi chính bàn tay con người đă khiến đất mẹ không c̣n thở nổi. Không thể viện lư do “thiếu kinh phí” trong khi tiền vẫn chảy vào những dự án hào nhoáng nhưng vô dụng.
Một đô thị văn minh không đo bằng số toà cao tầng, mà bằng khả năng sống an toàn giữa thiên nhiên. Người dân không phải là đối tượng để chính quyền “cứu”, mà lẽ ra phải là đối tượng để chính quyền phải “bảo vệ” bằng mọi giá. Người dân vẫn phải đối diện giữa sự sống và cái chết trong ḍng nước lũ. Phải chăng là v́ chính quyền đă quá coi thường mạng sống nhân dân?
Hiểu Lam

Đại biểu Thạch Phước B́nh cầm giấy phát biểu: “người dân Việt Nam đang giữ 400 – 500 ngh́n tấn vàng” tính đúng sai của nó có lẽ mọi người đă rơ, nhưng qua câu nói vô thưởng vô phạt đó nó phơi bày tư duy thật của hầu hết các lănh đạo hiện nay. Đó là luôn nh́n dân như một “nguồn khai thác”, chứ không phải là đối tượng cần được phục vụ.
Thay v́ hỏi “làm sao để người dân có thể làm giàu hơn?”, họ lại bận tâm “làm sao để lấy vàng trong dân ra?”. Thay v́ t́m cách thúc đẩy sản xuất, đầu tư, đổi mới, họ lại chăm chăm nh́n vào túi tiền của người dân, như thể đó là “nguồn lực quốc gia” cần được huy động.
Thay v́ giúp dân an tâm phát triển, chính quyền lại muốn “động viên dân mang vàng ra đầu tư cho đất nước”. Nhưng đầu tư vào đâu, đầu tư cho ai, và đầu tư cho điều ǵ?
Phải chăng là các tượng đài, trụ sở uỷ ban, các chuyến công du, hay mang ra ủng hộ Cuba để thắt chặt hữu nghị?
Một nền kinh tế muốn mạnh không thể dựa vào việc “móc tiền trong dân”, mà phải dựa vào chính sách khuyến khích sáng tạo, sản xuất và niềm tin vào công lư, về một nền kinh tế giúp người dân tiến lên.
Người dân bảo trọng, ông Tô th́ nhắm tới 106 triệu người dân là tài nguyên. Đại biểu quốc hội th́ nói là dân đang 400 - 500 ngh́n tấn vàng. Càng phát biểu, dân càng nh́n thấy sự trơ trẽn của chế độ.
Hiểu Lam