
Người dân Việt Nam không xa lạ gì với những vụ việc “nhạy cảm” được xử lý bằng một kịch bản cũ kỹ: im lặng, rồi cho chìm xuồng. Nhưng sự im lặng lần này không chỉ là che giấu một bê bối cá nhân, nó là sự nhẫn tâm trước danh dự của cả dân tộc.
Một tướng quân nhân bị cáo buộc quấy rối ở nước ngoài, đó không chỉ là hành vi vi phạm đạo đức, mà còn là hành động sỉ nhục quốc thể. Người dân Hàn Quốc giờ nhớ đến Việt Nam không phải bằng tình hữu nghị, mà bằng vụ bê bối ê chề. Và khi truyền thông quốc tế đăng tải, cả thế giới nhìn Việt Nam bằng ánh mắt hoài nghi.
Vậy mà ở trong nước, báo chí im thin thít, trong các vụ việc này, chính quyền thường muốn người dân “không lan truyền thông tin tiêu cực”. Nhưng thử hỏi, đâu mới là tiêu cực thật sự? Là lời nói của người dân, hay hành động của kẻ khoác áo nhà nước mà quên mất tư cách con người?
Người dân đã quá quen với việc phải sống trong cái nghèo, cái khổ, sự mất tự do, cái thiếu khoa học mỗi khi làm giấy tờ hành chính, chịu sống chung với bão, ngập, lụt,…như một lẽ đương nhiên. Nhưng có lẽ điều mà người dân không thể chịu đựng nỗi, đó là phẩm giá con người của đất nước mình bị một kẻ tướng lĩnh phá hỏng. Và khi phẩm giá bị đánh đổi để giữ “hình ảnh chính trị”, thì chính sự im lặng ấy đã biến thành tội ác với lẽ phải và công lý. Có tội đồ đối với dân tộc và nhân dân.
Hiểu Lam

Công an tỉnh Đồng Tháp khởi tố L.H. L. (SN 1991) về hành vi tr,ộm trái cây của người dân. Theo đó, L. bị khởi tố vì hành vi cắt tr,ộm 2 trái mít trên cùng 1 cây để bán lấy tiền tiêu xài. Hai trái mít Lợi lấy trộm trị giá 387.000 đồng.
Thoạt nghe thì cũng đáng “gật gù” cho một thể chế có pháp luật nghiêm minh. Thế nhưng nhìn lại những bản án chấn động dư luận như của giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca lừa đảo và nhận hối lộ 35 tỷ - tuyên phạt 10 năm tù, sau được giảm án còn 7 năm và thực tế chỉ “dạo chơi” 2 năm rồi về;
Hay mới nhất là Trịnh Văn Quyết, lừa đảo hàng ngàn tỷ đồng, tuyên 21 tù, nghỉ dưỡng đúng 3 năm thì được tha bổng. Để thấy được rằng, pháp luật Việt Nam thật biết chọn người để nghiêm minh.
Dân thấp cổ bé họng thì kêu sao cho thấu, còn kẻ có chức có quyền, rất biết dùng sức mạnh của đồng tiền để tha hồ cợt nhả trên pháp luật. Mà kể ra, có trách cũng phải trách người dân, ai bảo đi trộm có vài quả mít mấy trăm ngàn đồng làm gì; phải chi có sức đút túi ngàn tỷ để chung chi cho bộ mây thì có phải “êm” rồi không?
Linh

Người ta vẫn nói “nhiều thầy thối ma, nhiều quan hỏng việc”. Có lẽ câu ấy đúng hơn bao giờ hết khi Việt Nam vừa “vinh dự” bước vào kỷ nguyên… 9 Phó Thủ tướng. Một kỷ lục khiến bàn dân thiên hạ tròn mắt, vì tinh gọn kiểu gì mà khéo thật.
Ở ta, dường như chiếc ghế không còn là phương tiện để hành động, mà là biểu tượng của sự tồn tại. Ghế càng nhiều, người ta càng thấy “ổn định chính trị”, dù đời sống dân thì chao đảo. 9 người cùng chèo một con thuyền, nhưng thay vì tiến về phía trước, họ lại mải giành mái chèo. Còn con thuyền thì vẫn quay vòng giữa biển nghị quyết.
Chính quyền nói “tinh giản biên chế”, nhưng thực tế lại phình nở chức vụ. Một nghịch lý khó tin. Có lẽ vì “bộ máy tinh gọn” được hiểu theo nghĩa là dồn hết quyền lực vào những chức vụ béo nhất.
Người dân không cần biết ai là Phó Thủ tướng thứ mấy. Họ chỉ cần biết giá xăng có giảm không? mưa có ngập không? bệnh viện có giường không? và đồng lương có đủ sống không? Bởi nếu 9 người cùng làm mà kết quả vẫn thế, thì dù có 90 người, thì chỉ có dân là thêm gánh nặng thuế má, oằn mình trả lương cho lãnh đạo, chứ chẳng có ích lợi gì.
Hiểu Lam