01.
Một giáo sư về hưu 70 tuổi ở Chiết Giang (Trung Quốc), sống một ḿnh nhiều năm trong một căn hộ hai tầng, con gái th́ ở xa tận nước ngoài.
Cách đây không lâu, con gái bà trở về nước và phát hiện cánh cửa tầng hai không tài nào đẩy ra được.
Sau khi cố sức mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc: Căn pḥng chất đầy những thùng carton lớn nhỏ, nhiều trong số đó là các thiết bị trị liệu và chăm sóc sức khỏe chưa từng được mở ra. Điều đầu tiên cô nghĩ tới là mẹ ḿnh đă bị các nhân viên bán hàng lừa để rồi bà đă mua quá nhiều mà không dùng đến như vậy.
Nhưng vị giáo sư già dường như không hề thấy ḿnh bị lừa, thậm chí c̣n rất cảm kích nhân viên bán hàng v́ đă mang đến cho bà sự ấm áp: "Cậu nhân viên của công ty đó rất tốt, thấy mẹ sống một ḿnh vận chuyển đồ khó khăn, họ c̣n giúp đỡ mẹ" .
Con gái đưa bà đi kiểm tra sức khỏe, kết quả được chẩn đoán mắc chứng rối loạn chức năng nhận thức nhẹ.
Trong khi nhiều người lo lắng cho bà cụ th́ một quan điểm cá nhân đă khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn: "Bỏ qua đó là vụ lừa đảo bán thực phẩm chức năng th́ đó là nỗi đau bị lăng quên của tuổi già" .
Đúng vậy, hơn cả nỗi sợ bị lừa, nhiều người già sợ nhất là không có ai bầu bạn, không ai nhớ đến, không ai quan tâm.
Khi thiếu đi sự quan tâm của con cái, những lời hỏi han ân cần từ người khác, kể cả nhân viên bán hàng, đă trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới của họ.
Những ǵ người già chi tiền mua không phải là thực phẩm chức năng, mà là sự quan tâm về mặt cảm xúc.
Trong cuốn sách "Empty Nest" (tạm dịch: Tổ trống), một bà cụ 80 tuổi kể rằng sau khi chồng qua đời, bà bắt đầu sống một ḿnh, các con th́ định cư lâu dài ở nước ngoài.
Lần cuối bà gặp hai đứa con là 3 năm trước, từ đó chúng không về thăm bà dù chỉ một lần vào dịp Tết. Sau đó, một nhân viên bán hàng tên Tiểu Lôi bước vào cuộc sống của bà, chăm sóc bà như con gái ruột. Khi bà ốm, chính Tiểu Lôi đưa bà đến bệnh viện. Bác sĩ hỏi đó là con gái hay con dâu, bà đáp: "Làm ǵ có đứa con gái hay con dâu nào tốt như thế".
Bởi vậy mà, với những sản phẩm thực phẩm chức năng mà Tiểu Lôi giới thiệu, bà đương nhiên mua hết.
Bà xúc động nói: "Dù những sản phẩm Tiểu Lôi giới thiệu có thực sự tốt cho sức khỏe hay không, chúng mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc. V́ vậy, tôi chi tiền một cách vui vẻ, thoải mái và tự nguyện" .
Có người nói, khi già đi, điều đáng sợ nhất là không có tiền. Nhưng chỉ những người thực sự già đi mới hiểu, so với việc không có tiền, họ sợ hơn là không có ai bên cạnh.
Tiền có thể mua thuốc, mua thức ăn, nhưng không thể mua được một cốc nước nóng khi ốm, không mua được người tṛ chuyện khi buồn, không mua được một cánh tay đỡ khi không thể bước đi.
Tuổi già không thiếu thức ăn, nhưng thiếu t́nh cảm khó gửi gắm.
Khi đă lớn tuổi, ham muốn vật chất không c̣n nhiều, nhu cầu tinh thần lớn nhất là có con cái bên cạnh. Nỗi tuyệt vọng lớn nhất là khi già yếu, bất lực và không thể tự quyết định cuộc sống, nhận ra phía sau ḿnh chẳng c̣n ai.
02.
Tôi từng đọc một câu chuyện nhỏ khiến ḷng nặng trĩu.
Một bà cụ sống một ḿnh, nửa đêm ba giờ tỉnh giấc v́ cơn đau thắt ngực. Bà ṃ mẫm t́m lọ thuốc trên đầu giường, tốn rất nhiều sức mới lấy được. Nhưng khi mở nắp, viên thuốc lại lăn xuống sàn.
Bà vịn mép giường, chậm răi ngồi xổm, đôi mắt mờ mờ t́m kiếm trên sàn, viên thuốc rơ ràng ở ngay gần đó, nhưng bà không thể nào chạm tới.
Khoảnh khắc ấy, người phụ nữ 70 tuổi chợt đỏ hoe mắt. Nếu có con cái bên cạnh, liệu có ai bật đèn, nhặt thuốc, hay phủi bụi trên tay bà?
Con trai bà làm việc ở Thượng Hải, Tết năm ngoái chỉ vội vă về vài ngày rồi đi. Sau chuyện đó, bà muốn gọi điện cho con, nhưng sợ con lo lắng, cuối cùng giữ bí mật này trong ḷng.
Con cái ở xa, bận rộn với sự nghiệp, gia đ́nh, không hỏi han cha mẹ, ốm đau không ai chăm, ngày thường không ai bầu bạn.
Người già không có ai bên cạnh giống như ngọn nến trong gió, chỉ cần một cơn gió lớn hơn b́nh thường là có thể thổi tắt họ hoàn toàn. Họ bận rộn cả đời, lo toan cả đời, cống hiến cho con cái cả đời, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ ra đi trong góc khuất không ai hay biết.
Cả đời người dường như luôn bận rộn tiến về phía trước. Khi c̣n trẻ, phấn đấu sự nghiệp, nuôi dạy con cái, nghĩ rằng đưa con vào thành phố lớn, vào công ty tốt là cho chúng tương lai tốt nhất. Nhưng đến khi già đi, bước chân chậm lại, mới nhận ra con đường đến với con cái đă trở nên xa xôi và dài đằng đẵng.
Khi già đi, cơ thể khó tránh khỏi bệnh tật, tiêm thuốc, uống thuốc là chuyện thường, nhưng điều khó chịu đựng nhất không phải là nỗi đau thể xác, mà là sự cô đơn trên giường bệnh.
Khi ốm, chỉ mong có ai đó đưa một cốc nước nóng, chỉ mong có người ngồi bên tṛ chuyện, dù chỉ lặng lẽ ngồi đó cũng được.
Có câu nói: "Khi bệnh, ḷng mềm yếu nhất, cũng cần sự ấm áp nhất".
Khi già đi, nằm trên giường bệnh không một ai bên cạnh, nh́n trần nhà ngẩn ngơ, nghe tiếng máy móc trong pḥng bệnh, cảm giác bất lực ấy c̣n đau đớn hơn cả bệnh tật.
Nỗi đau lớn nhất của tuổi già không phải là không có con, mà là có con nhưng chính ḿnh lại trở thành người canh giữ tổ trống.
03.
Tôi từng đọc một đoạn văn: "Khi c̣n trẻ, cha mẹ dốc hết sức ḿnh nâng con lên cao; đến khi già đi, mới nhận ra con càng xuất sắc, càng xa cha mẹ, cha mẹ càng cô đơn ".
Câu nói này không hề sai.
Trong một bộ phim tài liệu của Trung Quốc, có cảnh cụ ông Cao Kiến Huân, 88 tuổi, một ḿnh đi khám bệnh vào nửa đêm. Từ quầy phân loại đến pḥng khám chỉ vài chục bước chân, nhưng cụ run rẩy bước đi rất lâu, cuối cùng phải nhờ nhân viên y tế d́u đỡ.
Bác sĩ nghi ngờ cụ có dấu hiệu tiền đột quỵ, đề nghị chụp phim kiểm tra, nhưng cụ chỉ khẽ nói: "Tôi cứ sống tạm bợ thế này thôi, không cần kiểm tra".
Một câu nói, gói trọn bao nỗi xót xa. Dưới sự kiên quyết của bác sĩ, cụ mới miễn cưỡng đồng ư.
Nhưng khi ra khỏi pḥng khám, cụ lại rơi vào lúng túng, đứng ngây người trước cửa, không biết đi đâu để nộp phí. May mắn thay, một người trẻ tốt bụng đă giúp cụ nộp phí và đưa cụ đi chụp phim.
Cụ Cao và vợ từng tằn tiện nuôi ba cô con gái du học nước ngoài. Giờ đây, các con đều định cư ở Úc, hiếm khi về thăm. Sau khi vợ qua đời, cụ Cao sống một ḿnh trong căn nhà trống rỗng.
Nhiều bậc cha mẹ dồn hết tâm sức nuôi dạy con, mong con làm rạng danh gia đ́nh. Đến khi già yếu, mới nhận ra: cái giá của việc nuôi con thành đạt là không c̣n ai bên cạnh.
Con cái xuất sắc thường bay xa. Bận rộn sự nghiệp ở thành phố lớn, cách cha mẹ ngàn dặm. Điện thoại ít, về thăm khó, cha mẹ giữ căn nhà trống, chờ một câu hỏi han.
Xa cách không chỉ là khoảng cách địa lư, mà là khoảng cách trong ḷng. Con cái bận bịu với cuộc sống riêng, cha mẹ ở lại nơi cũ, cô đơn như gió lạnh thổi qua tim.
Một cặp vợ chồng giáo sư ở Đại học Khoa học Công nghệ Bắc Kinh (Trung Quốc), ông 93 tuổi, bà 90 tuổi, có hai con trai, một ở Mỹ, một ở Canada.
V́ cha mẹ đă quá già, không thể tự chăm sóc, hai anh em bàn nhau đưa cha mẹ vào viện dưỡng lăo. Ban đầu, ông cụ không muốn, nhưng sau đó nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: khi ốm đau, không có ai đưa đi bệnh viện.
Cân nhắc thực tế, cuối cùng ông cụ đồng ư. Hai vợ chồng bán hai căn nhà ở Bắc Kinh, chuyển vào viện dưỡng lăo, không trông mong con cái về chăm sóc.
Có quá nhiều cha mẹ như vậy, cả đời lo toan cho con cái và gia đ́nh, đến khi con lớn, có sự nghiệp, có gia đ́nh riêng, lại không thể ở bên. Cuối cùng, chỉ c̣n hai ông bà già xoay vần trong tổ trống, lặng lẽ già đi trong cô đơn.
Điều đáng sợ nhất ở tuổi già không phải là bệnh tật, cũng không phải nghèo khó, mà là sự cô đơn và bị lăng quên, không ai quan tâm, không ai hỏi han.
04.
Có người nói: Cuộc sống tuổi già giống như một cuộc phiêu lưu không biết trước, đầy kỳ vọng, nhưng cũng ẩn chứa những thách thức không ai hay.
Vậy khi c̣n trẻ, cần chuẩn bị ǵ để có một tuổi già sống vui vẻ?
Tôi nghĩ có hai điều chính:
Thứ nhất, hăy trân trọng người bạn đời: Khi c̣n trẻ là vợ chồng, khi già là bạn đồng hành. Cha mẹ sẽ già, con cái sẽ có gia đ́nh và sự nghiệp riêng. Người thực sự ở bên bạn, chăm sóc bạn vô điều kiện, không chê bai bạn, và cùng bạn đi đến cuối đời, chính là người bạn đời.
Thứ hai, không nhất thiết phải đẩy con cái bay xa: Cha mẹ nào cũng muốn con thành công, nhưng khi con thực sự "bay lên," người đầu tiên chúng rời xa chính là cha mẹ. Nếu con có tài năng, đừng cản bước chúng chinh phục thế giới.
Nhưng nếu con chỉ là một người b́nh thường, tại sao cha mẹ phải cố sức đẩy con đi xa? Ở lại bên cạnh cũng là điều tốt.
Cuối cùng, bạn sẽ nhận ra, những đứa con mà bạn từng nghĩ là "không đủ xuất sắc" lại quyết định chất lượng và hạnh phúc của cuộc sống tuổi già của bạn.
Mong rằng mỗi chúng ta, khi đến tuổi già, đều có người bên cạnh, có chỗ dựa phía sau!
VietBF@ Sưu tập
|
|