Từng nghĩ chỉ cần đẹp và dịu dàng là đủ để giữ chồng, nhưng ở tuổi 40, tôi mới nhận ra: đàn ông có thể say mê nhan sắc, nhưng chỉ ở lại bên người mang đến cho họ cảm giác b́nh yên.
Khi nhan sắc không c̣n là “vũ khí”
Những năm đầu kết hôn, tôi chăm sóc bản thân kỹ đến mức có lúc bạn bè trêu: “Cứ như thi hoa hậu mỗi ngày.” Tôi sẵn sàng thức dậy từ 5 giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng, nấu những món cầu kỳ, bày biện đẹp mắt. Tôi không bao giờ ra ngoài nếu chưa trang điểm, và luôn cố gắng để ḿnh trông thật tươi tắn trước mặt chồng.
Thế nhưng, sự chỉn chu ấy chẳng giúp tôi giữ được ánh nh́n của anh lâu hơn. Anh vẫn yêu thương, vẫn quan tâm, nhưng t́nh yêu ấy dường như đă dịu đi, thay bằng sự quen thuộc, đôi khi có chút xa cách. Tôi bắt đầu lo lắng. Cảm giác sợ bị quên lăng khiến tôi càng cố gắng, càng thấy ḿnh kiệt sức.
Cho đến một buổi sáng, khi dọn tủ áo cho anh, tôi t́nh cờ thấy trong ngăn kéo nhỏ một mảnh giấy gấp gọn. Chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Cảm ơn em v́ luôn b́nh tĩnh khi anh sai.” Tôi đứng lặng thật lâu. Th́ ra, thứ anh trân trọng ở tôi không phải là những bữa ăn cầu kỳ hay gương mặt trang điểm tỉ mỉ, mà là sự b́nh yên tôi mang đến mỗi khi anh mệt mỏi hay lạc hướng.

Phụ nữ tuổi 40 – khi vẻ đẹp không c̣n nằm ở nhan sắc, mà ở sự b́nh thản trong tâm hồn.
Đàn ông cần một nơi để được yếu đuối
Tôi từng nghĩ, đàn ông mạnh mẽ th́ chẳng bao giờ cần ai an ủi. Nhưng càng sống, càng thấy họ cũng có những lúc mỏi mệt, cũng cần một nơi để được thở ra, không phải gồng ḿnh. Và người vợ – nếu biết lặng im đúng lúc – chính là nơi để họ được “nghỉ”.
Ngày xưa, mỗi khi chồng im lặng, tôi thường dỗi: “Sao anh chẳng nói ǵ với em?” C̣n bây giờ, khi anh ngồi ăn cơm mà chẳng nói một lời, tôi chỉ múc thêm canh, nhẹ giọng bảo: “Ăn đi anh, nguội rồi.” Thế thôi, không cần hỏi, không cần ḍ xét. Và kỳ lạ là, sau bữa ăn, anh lại bắt chuyện, kể đủ thứ chuyện nhỏ nhặt trong ngày.
Tôi hiểu ra, đôi khi, t́nh yêu không nằm trong những lời nói hay cử chỉ hoa mỹ, mà nằm ở cảm giác được thấu hiểu, được yên ổn. Người đàn ông có thể quên gương mặt của ta lúc trẻ, nhưng sẽ không quên cảm giác nhẹ nhơm khi được về nhà – nơi có một người không xét nét, không phán đoán, chỉ lặng lẽ ở đó.
Giữ chồng không phải trói, mà là khiến anh ấy muốn ở lại
Tôi có một người bạn từng nói, “Càng cố giữ, càng mất nhanh.” Lúc đó tôi chỉ cười, nghĩ cô ấy nói quá. Nhưng rồi, chính tôi đă thấy điều đó trong cuộc sống của ḿnh. Khi tôi thôi kiểm soát, thôi tra hỏi, thôi lo sợ, mọi thứ lại trở nên dễ chịu hơn.
Tôi bắt đầu sống cho ḿnh – đi học vẽ, tham gia lớp nhảy, chơi thể thao cùng nhóm bạn. Ban đầu, chồng tôi chỉ đứng nh́n, nhưng sau đó lại chủ động hỏi han, rồi tham gia cùng tôi lúc nào chẳng hay. Có lần, anh nói nhỏ: “Thấy em vui như vậy, anh thấy nhẹ cả ḷng.” Tôi chỉ cười. Hóa ra, khi người phụ nữ biết yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống, người đàn ông cũng thấy hạnh phúc theo.
Giữ chồng không có nghĩa là phải hy sinh hay chịu đựng. Mà là khiến anh ấy thấy, ở bên ḿnh, cuộc sống trở nên dễ chịu hơn, an toàn hơn. Không ai muốn rời bỏ nơi khiến họ được là chính ḿnh.
Hạnh phúc thật ra rất giản đơn
Tuổi 40, tôi không c̣n là người phụ nữ hoàn hảo như ngày mới cưới. Tôi chấp nhận vài nếp nhăn, vài vết đồi mồi, chấp nhận cả những ngày tâm trạng không c̣n tràn đầy năng lượng như trước. Nhưng tôi thấy ḷng ḿnh an nhiên hơn bao giờ hết.
Tôi không c̣n sợ mất anh, v́ tôi hiểu, người phụ nữ khiến đàn ông không dám rời bỏ, không phải người có nhan sắc rực rỡ, mà là người biết tạo ra b́nh yên. Khi họ cảm thấy hạnh phúc, họ sẽ tự nguyện ở lại, không cần ràng buộc.
Phụ nữ trung niên, điều đáng sợ nhất không phải là tuổi tác, mà là đánh mất cảm xúc của chính ḿnh. Nếu biết yêu đời, biết chăm sóc tâm hồn và để ḷng ḿnh yên tĩnh, th́ hôn nhân cũng sẽ trở thành một hành tŕnh ấm áp – nơi cả hai đều muốn quay về.
Tôi thường tự nhủ: Không cần cố làm cho ḿnh trẻ lại, chỉ cần khiến trái tim ḿnh luôn ấm. V́ khi phụ nữ đủ b́nh yên, đàn ông sẽ không dám mất.
VietBF@sưu tập