
Chiều nay (8/9), Phạm Thái Hà (cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, Trợ lý Chủ tịch Quốc hội) mong muốn được "xem xét tình tiết nghề nghiệp của bị cáo là trợ lý lãnh đạo, là nghề nghiệp có những rủi ro không thể lường trước".
Ông Hà nói cũng không sai! Ở Việt Nam, cứ mỗi khi một cán bộ mắc sai lầm, là sẽ có một người đứng ra thế mạng, làm “con d* tế thần” cho cán bộ, để cán bộ còn giữ cái danh “trong veo” mà hạ cánh an toàn. Để cứu “cậu học trò đom đóm”, Hà đã trở thành vật tế cho Huệ được làm người tử tế.
Cách đây mấy năm, cũng từng xuất hiện “thằng đánh máy” dấu dốt giúp Bảy Niễng, thì nay cũng có Hà Trợ lý đỡ đạn cho Huệ. Thế mới thấy, ngày thường thì anh anh em em, có miếng ăn thì nhường anh, nhưng khi thất thế thì anh chuồn trước, em ra thế mạng. Tình đồng chí “Xuống Hố Cả Nút” chỉ đến đây mà thôi. Mong đảng quan tâm giữ chân những ông “trợ lý” may mắn còn ghế, chứ nguy hiểm kiểu này, bác Tô Tổng hết củi cho vào lò rồi!
Anh Lý

Thực sự toàn dân rất là lo cho sức khỏe của các cán bộ lãnh đạo “Đảng ta”, vì gần đây, căn bệnh “ngưng thở” “khó thở” bỗng trở lên phổ biến trong cán bộ Đảng viên, đặc biệt là các cán bộ đã và sắp “vào lò”. Phạm Thái Hà, cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội (QH) mắc chứng ngưng thở, phải đeo mặt nạ dưỡng khí vào ban đêm.
Không chỉ có ông Hà, mà nhiều cán bộ trong thời gian qua khi ra trước tòa cũng khai bị “ngưng thở”. Dần dần, người dân có cảm giác phiên tòa xét xử quan tham trở thành diễn đàn kể khổ của các quan. Người thì lôi công trạng ba đời, kẻ thì đem giấy khen của con. Thậm chí trào lưu khoe bệnh đã trở thành thói tật, là cán bộ là phải có bệnh, mà bệnh thì phải “bệnh lạ”, nói không ai biết, biết thì cũng không ai tin, cốt sao để vớt được “kim bài miễn tử”!
Đã đến lúc Tô Tổng nên điều tra Ban bảo vệ sức khỏe Trung Ương, tại sao các cán bộ đương chức một thời gian lại mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh do đâu mà ra, ai là “bệnh chúa” đi lây bệnh thì cần phải loại bỏ. Phải không ông Tô Lâm?
Anh Lý

Ở ấp Thuận Long A, xã Tân Tiến (Cà Mau), bà con từng có một con đường bê tông rộng 2,5 mét, tuy không quá đẹp nhưng cũng có thể đi lại được. Nhưng rồi nhà cầm quyền lại vận động bà con phá đi, và hứa sẽ làm đường mới 3 mét để rộng rãi, sạch đẹp hơn. Nghe thế, người dân ai cũng mừng, hăng hái góp công, đập bỏ con đường cũ, đắp nền đất chờ ngày khởi công.
Thế mà gần 3 năm trôi qua, con đường mơ ước vẫn chỉ nằm trên giấy. Người dân mỗi ngày đều phải lội bùn, mùa mưa thì sình lầy trơn trượt, mùa nắng thì bụi mù mịt. Xe cộ đi lại cực nhọc, buôn bán khó khăn, trẻ con đi học cũng khổ sở vô cùng.
Đường bê tông cũ dù có hẹp, nhưng ít ra còn đàng hoàng, giờ thay bằng đường đất thì hóa ra đi lùi với quá khứ. Hứa hẹn đường 3 mét nhưng sau 3 năm vẫn còn để bà con chịu cảnh lầy lội, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho sự mất uy tín kéo dài này?
Người dân chỉ mong lời hứa phải đi đôi với việc làm. Đường sá không chỉ là xi măng cát đá, nó còn là chuyện cơm áo, chuyện học hành, chuyện an toàn của cả xóm làng. Hứa mà không làm, xóa đi sự thuận tiện vốn có, để lại nỗi khổ cho người dân suốt mấy năm ròng.
Một con đường nhỏ thôi, nhưng phản chiếu sự nhiều điều. Là sự coi thường dân của cán bộ, coi thường nên không giữ chữ tín, mặc kệ dân chật vật với khổ sở chỉ vì lời hứa suông của mình. Là chữ tín của quan trong mắt dân đã ngày càng mai một dân, vì có khi ngân sách đã được chi, nhưng lỡ tay chia nhau bỏ túi hết thì còn đâu để làm đường cho dân.
Con đường càng ngày càng lầy lội, và niềm tin cũng như thế!
Linh