Năm ngoái còn đứng hạng #2 thế giới, năm nay Phú Quốc “out” khỏi Top 25 của Travel + Leisure. Palawan của Philippines nhảy lên thay chỗ, còn Phú Quốc thì… bơi trong bê tông. Lý do nghe quen như bài hit: dịch vụ chảnh – giá chát – rác chỗ đông – cảnh quan bị “châu Âu hóa” đồng loạt. Đi đảo Việt mà cứ như lạc vào studio “Venice giả lập”; 100 dự án một bản vẽ, ban đêm nhìn như khu phim trường bỏ hoang: đèn tắt, gió thổi, ví cũng lạnh.
Khách than: “Đi trong nước mà mắc hơn đi nước ngoài”, “biển đẹp nhất nằm sau cổng resort”, “ra ngoài thì thấy… ngoài”. Bãi biển từng thơm mùi dừa nay thơm mùi… parky. Dịch vụ mặt nặng mày nhẹ, chặt chém như cắt sashimi, còn thiên nhiên thì đắp gạch cho “sang”. Trong khi Palawan giữ rừng giữ biển, cười thân thiện, giá cả mềm như cát mịn – thế là điểm bay vèo.
Đừng đổ cho xui. Đây là kết quả của triết lý “xây trước nghĩ sau”: xây cho giống Tây, chụp cho giống Ý, bán cho giống… tỷ phú. Khách đi du lịch đâu phải để ngắm bản sao của châu Âu, người ta muốn làn nước trong, hàng quán thật thà, tiếng sóng hơn tiếng loa quảng cáo. Thiên đường mà bê tông hóa thì thiên hạ hóa đơn tăng còn thiên đường… giảm.

Muốn comeback? Rất đơn giản nhưng không hề dễ: (1) Dừng copy–paste “phố châu Âu”, trả lại không gian xanh và tầm nhìn ra biển; (2) Dẹp nạn chặt chém, công khai bảng giá, phạt nặng gian dối; (3) Vệ sinh bãi biển hằng ngày, phân loại rác như phân loại… hải sản; (4) Ưu tiên homestay, tour rừng–suối–bãi hoang, hướng dẫn viên bản địa nói ít bán nhiều nụ cười; (5) Giá dịch vụ vừa túi, ưu đãi vé bay–tàu–xe để khách quay lại; (6) Đêm thì sáng vừa đủ cho an toàn, không cần sáng đến mức sao trời đòi refund.
Phú Quốc đẹp sẵn, chỉ cần bớt “diễn” và bớt bê tông. Hãy để du khách nhớ mùi gió biển, tiếng ghe cá, tô bún quậy nóng hổi – chứ không phải ảnh check-in trước “cầu Ý phiên bản 3.0”. Làm được thế, sang năm bảng xếp hạng gọi tên lại thôi. Còn nếu vẫn cố “Âu hóa” cho bằng bạn bằng bè, e rằng Top duy nhất chúng ta giữ được là… Top lời phàn nàn. 😅🏝️