
Nhiều người thường xem ngoại tình là một phút yếu lòng, một sai lầm có thể được tha thứ nếu biết hối lỗi. Nhưng thực tế, không phải tổn thương nào cũng có thể lành, và không phải niềm tin nào đánh mất rồi cũng có thể lấy lại được.
Ngoại tình không chỉ là một cú trượt chân, mà là chuỗi hành vi được lập đi lập lại: từ lời nói dối đầu tiên, đến cuộc hẹn giấu giếm, những tin nhắn nửa đêm, sự lạnh nhạt với vợ con, rồi những lần đổ lỗi cho cuộc hôn nhân đã “nguội lạnh”... Người phản bội không dừng lại vì họ quên mất rằng, mỗi lần như thế là một nhát dao cắt vào lòng tin của người còn lại.
Họ quên mất rằng, sau những phút thăng hoa vụng trộm ấy là ánh mắt buồn rười rượi của người vợ đang ngồi chờ trong căn bếp khuya. Là sự hụt hẫng của những đứa trẻ mỗi lần hỏi: “Sao bố không về ăn cơm?”. Là những đêm dài mất ngủ, những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong, những lần im lặng đầy đau đớn mà người phụ nữ chọn cách chịu đựng… vì gia đình.
Phụ nữ có thể tha thứ bởi họ yêu, bởi họ không muốn con mình thiếu cha, bởi họ vẫn còn mong giữ được tổ ấm. Nhưng điều khiến họ không thể quên được chính là cảm giác bị phản bội, cái cảm giác mình không đủ tốt, không đủ quan trọng để người kia lựa chọn ở lại và giữ gìn. Vết nứt của lòng tin sẽ mãi ở đó, và tình yêu từ đó cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Đừng xem ngoại tình là “tai nạn”, là “chuyện nhỏ” rồi hy vọng người kia sẽ chấp nhận và bỏ qua. Tha thứ không phải là quên, và yêu thương không phải là nhắm mắt cho qua mọi tổn thương.
Hãy biết dừng lại đúng lúc. Hãy đủ bản lĩnh để không sa ngã. Vì một phút sai lầm có thể đánh đổi cả một đời bình yên, và có những thứ, mất rồi, không bao giờ tìm lại được nữa.
VietBF@sưu tập