Đầu hai thứ tóc người phụ nữ này vẫn phải lao động để nuôi cháu. Ở cái tuổi được an hưởng tuổi già, bà phải đầu tắt mặt tối lo cơm ba bữa. “Tôi thương cháu tôi lắm, không có chuyện tôi bỏ chúng đâu. Không có đâu!”
Câu chuyện của “bà ngoại quét đường” Suu Ngo.
Mặc dù đã 67 tuổi, nhưng cụ bà Suu Ngo vẫn ngày ngày cần mẫn đưa từng nhát chổi làm sạch phố Irving ở khu Inner Sunset, San Francisco trong suốt 5 năm qua để nuôi cháu nhỏ. Cuộc đời bình dị nhưng giàu tình cảm của “bà ngoại quét đường” đã được tờ San Francisco Chronicle ghi lại qua lời kể của bà và những hình ảnh chân thực.
Mặt trời dần ló dạng ở khu Chinatown, và bà Suu Ngo, 67 tuổi, đang cặm cụi làm món há cảo chiên cho bữa sáng trong căn bếp nhỏ. Tiếng dầu sôi ùng ục, ánh nhìn hau háu của người bạn bốn chân có tên Ellie trong căn hộ bé nhỏ ở tầng 6 của một khu chung cư… một buổi sáng của bà Suu Ngo thường bắt đầu như thế đấy.
Ngày nào cũng vậy, căn bếp nhỏ ấy cũng rộn rã tiếng xoong chảo, nước sôi, dầu sôi của người bà 67 tuổi chuẩn bị bữa sáng cho ba đứa cháu nhỏ, trước khi bà bắt đầu công việc của một người công nhân vệ sinh tại khu Inner Sunset.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cụ bà mặc chiếc áo phản quang, vẫy tay chào người bạn bé nhỏ Ellie và xuống đường bắt chuyến xe buýt đến phố Irving.
Ở đây, bà bắt đầu công việc quen thuộc của mình: tập hợp những chiếc thùng rác lại, lấy chổi, hốt rác và làm việc cho đến 11 giờ trưa, tiếp đó thu rác từ thùng, nhặt tàn thuốc vương vãi trên vỉa hè, nắp cống và lòng đường.
Bà Suu là một người mẹ đơn thân, rời Việt Nam đến nước Mỹ vào năm 1985 với một nách hai con nhỏ. Chỉ với 3 tháng học tiếng xứ người, bà không đợi thêm một phút giây nào nữa mà tìm ngay công việc tại một nhà hàng, chủ yếu làm việc vào ban đêm. Cứ thế, bà làm việc tại nhà hàng này suốt 25 năm trời, một tay gánh vác gia đình nhỏ.
“Làm mẹ đơn thân khổ lắm, nhưng tôi biết mình mạnh mẽ mà. Phật và ông trời phù hộ cho tôi luôn khỏe mạnh để tôi có thể vượt qua tất cả” – với cái chất giọng còn rất nặng của người nhập cư, bà Suu chia sẻ.
Cho đến 5 năm trước, bà nghỉ việc tại nhà hàng sau một vài sự cố khiến bà nghĩ người chủ không tôn trọng bà. Thay vì tiếp tục tìm việc phục vụ ở một nhà hàng khác, bà đến xếp hàng ở Hội đồng thành phố San Francisco tìm một công việc hoàn toàn mới. Bà Suu kể lại ngày bà đi xin việc:
“Tôi cần phải chăm sóc cháu tôi bởi chúng không có cha mẹ. Tôi phải lao động. Tôi phải vun vén cho gia đình mình. Rồi tôi nói với họ rằng hãy cho tôi một công việc đi, việc gì tôi cũng làm. Tôi có thể dọn nhà vệ sinh hay bất kì nơi nào. Họ nói, bà có chắc rằng bà muốn quét dọn đường phố chứ, có thể trong 1 hay 2 tuần gì đấy thôi. Thế rồi họ thuê tôi ngay”.
Bao năm tảo tần nuôi con trai và con gái lớn khôn nên người, trời nỡ phụ lòng người phụ nữ này khi gia đình bà vừa chuyển đến Bay Area thì bi kịch ập đến. Người con gái 33 tuổi của bà qua đời, bỏ lại ba đứa trẻ tội nghiệp. Một lần nữa, người mẹ già một nách ba cháu chuyển từ Dallas đến San Francisco. Sau bao sóng gió, người bà tảo tần dồn tất cả tình thương trong một câu khẳng định: “Tôi thương cháu tôi lắm, không có chuyện tôi bỏ chúng đâu. Không có đâu!”
Ngoài việc nuôi dạy con cháu, bà Suu còn dành dụm để gửi tiền về Việt Nam cho mẹ già 97 tuổi. Vừa làm bà vừa làm mẹ, người phụ nữ chịu thương chịu khó này mỉm cười: “Cháu tôi đứa nào cũng ngoan cả. Chúng đi học hay đi làm gì cũng về nhà đúng giờ hết. Không gây rắc rối nào cả. Tôi thương chúng lắm!”.
Thế rồi, bà cần mẫn làm sạch đẹp con phố Irving suốt 5 năm qua. Cư dân ở đây đã quen thuộc với bóng dáng người phụ nữ Việt cần cù và trìu mến gọi bà là “bà ngoại”.
Quét dọn đường phố là một công việc nặng nhọc, đặc biệt là khi bà Suu đảm nhận thêm nhiệm vụ quét vỉa hè. “Cháu tôi nói rằng ‘Bà ơi, bà đừng làm nữa, chúng cháu sẽ nuôi bà. Nhưng tôi nói không. Tôi vẫn còn mạnh khỏe mà, tôi còn làm việc được. Tôi không muốn ở nhà, chán lắm! Chẳng có gì làm cả. Dành cả ngày xem TV à? Có mà điên ấy! Tôi không muốn như vậy đâu. Tôi chỉ muốn ra ngoài, tập thể dục, nhìn người ta nói chuyện, vui lắm. Tôi không muốn ở nhà đâu, không đâu. Tôi đang rất vui mà!” – bằng vốn từ vựng ít ỏi và kiểu nói không tròn câu của một người nhập cư, bà Suu kiên quyết không muốn ở nhà.
“Đây là ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây tôi có cuộc sống mới, và rất nhiều người Việt Nam nhập cư nữa. Người Mỹ tốt bụng lắm. Khi chết đi, tôi muốn được chôn ở mảnh đất này” – bà Suu bộc bạch.
Một thân một mình đưa con đến xứ người, chỉ biết vài câu, từ đơn giản, bà Suu Ngo bất chấp mọi trở ngại, khó khăn nuôi con, và bây giờ là cháu, thành người. Đến cuối đời, người phụ nữ ấy vẫn chăm chỉ lao động và sống đầy lòng tự trọng, giàu tình thương và bao dung một cách đáng ngưỡng mộ như thế…
vietbf @ sưu tầm