Cuộc đời là một vòng tròn kỳ lạ. Khi ta cất tiếng khóc chào đời, có một người đàn ông đã bật khóc vì hạnh phúc. Người ấy là cha – người đầu tiên ký tên vào giấy khai sinh, đánh dấu sự hiện diện của ta trên cõi đời này. Và rồi, nhiều năm sau, chính ta lại là người ký vào giấy báo tử của cha, tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng.
Tình cha không ồn ào như mẹ, không dịu dàng như người yêu, nhưng lại bền bỉ và sâu sắc. Cha là người âm thầm xây dựng cho ta một mái nhà rộng rãi, nơi ta lớn lên trong an toàn và yêu thương. Đến khi cha ra đi, ta lại xây cho ông một phần mộ nhỏ – nơi ông yên nghỉ sau cả đời vất vả vì con.
Ngày ta ra đời, cha khóc vì xúc động. Ngày cha ra đi, ta khóc vì đau lòng. Những giọt nước mắt ấy, tuy khác nhau về lý do, nhưng đều xuất phát từ tình yêu vô điều kiện.
Cha không nói nhiều, nhưng từng hành động đều chất chứa sự hy sinh. Ông có thể không biết cách thể hiện tình cảm bằng lời, nhưng lại luôn biết cách bảo vệ ta bằng cả cuộc đời. Từ những lần dắt xe cho con đi học, đến những đêm thức trắng lo lắng khi con ốm, cha luôn là người đứng sau, lặng lẽ nhưng vững chãi.
Thời gian trôi, ta trưởng thành, cha già đi. Ta bận rộn với cuộc sống, đôi khi quên mất rằng cha vẫn đang chờ một cuộc gọi, một cái ôm, một lời hỏi han. Đến khi ta nhận ra thì… cha đã không còn.
Bài học lớn nhất mà cha để lại không nằm trong sách vở, mà nằm trong cách ông sống – giản dị, tử tế, và đầy trách nhiệm. Cha dạy ta rằng yêu thương không cần phô trương, chỉ cần chân thành. Và rằng, dù cuộc đời có đổi thay thế nào, thì tình cha vẫn là điểm tựa không thể thay thế.
Khi ta ký vào giấy báo tử của cha, không chỉ là một thủ tục hành chính. Đó là khoảnh khắc ta nhận ra: người từng đưa ta về nhà với nụ cười rạng rỡ, giờ đây lại được ta tiễn đi trong nước mắt. Vòng đời khép lại, nhưng tình yêu thì còn mãi.
VietBF@sưu tập