
“Không phải ai đến sau… cũng là người đến muộn.”
Có người đến muộn, nhưng lại khiến ta thấy mọi tổn thương trước đó đều đáng.
Không phải vì họ hoàn hảo hơn, mà vì họ biết cách đi chậm, nói khẽ, và chạm đúng chỗ lòng ta từng rách.
Tuổi tứ tuần, ta không còn mơ chuyện trăm năm. Chỉ mong một người chịu cùng ta đi thêm vài năm nữa, mà không buông tay giữa đường.
Không còn háo hức chờ tin nhắn, chỉ cần một lời dặn:
“Trời se lạnh rồi, nhớ khoác áo.”
Vậy là đủ để cả ngày thấy dễ chịu.
Yêu tuổi này, không phải để lấp khoảng trống, mà để cùng ai đó ngồi yên trong khoảng trống ấy, không thấy cô đơn.
Người ta nói: “Tình trẻ là để học cách yêu, tình muộn là để hiểu lòng người.”
Ừ, ở tuổi này, ta không cần ai làm mình rung động nữa.
Chỉ cần một người khiến tim mình yên mà vẫn còn biết đập.
VietBF@sưu tập