Có những gia đình tưởng chừng êm ấm, nhưng chỉ cần cha mẹ rời mắt một cái, anh chị em lập tức quay sang thù hằn, tranh giành, gào vào mặt nhau những câu không thể rút lại.
Và rồi thiên hạ bảo: “Anh em mà, sao lại đối xử với nhau như kẻ thù?”
Nhưng ít ai đủ dũng cảm nhìn thẳng vào nguyên nhân: Chính cha mẹ đã gieo hạt giống ấy từ rất lâu.

1. Anh chị em không tự nhiên mà thương nhau — cũng không tự nhiên mà oán nhau
Một đứa trẻ không sinh ra đã ghét anh hoặc ghét em mình.
Nó chỉ học cách ghen tị khi chứng kiến cha mẹ đối xử khác nhau.
Cha mẹ nói:
• “Con là anh thì phải nhường!”
• “Con là chị thì phải hy sinh!”
• “Nó còn nhỏ!”
• “Nó là con cưng của mẹ!”
Nhưng rồi mấy năm sau lại thắc mắc: “Sao tụi nó lớn lên chẳng thương nhau?”
Vì chính cha mẹ đã dạy chúng rằng — tình yêu trong nhà này không được chia đều.
---
2. Cha mẹ nghĩ có em để “có người san sẻ” sau này… Nhưng chưa bao giờ hỏi con là có cần em không?
Người lớn quyết định sinh thêm con vì cảm xúc của họ:
• “Nhà đông cho vui.”
• “Sau này anh chị có bạn.”
• “Có người dựa dẫm khi mình già.”
Nhưng có mấy ai hỏi đứa đầu lòng: “Con có thật sự muốn có em không?”
Cha mẹ mong con lớn sẽ thương em.
Nhưng chính cha mẹ lại tước mất tuổi thơ của nó:
• Mới 5 tuổi đã bắt trông em.
• Mới 7 tuổi đã bị mắng vì "đụng em khóc".
• Bị so sánh, bị kèm trách nhiệm, bị gắn mác “người lớn trong nhà”.
Đứa nhỏ thì được ôm ấp, được yêu chiều, được ưu tiên.
Đứa lớn thì… bị xem là đương nhiên phải chịu thiệt.
Vậy hỏi sao khi trưởng thành, người thương – kẻ oán?
Không phải anh chị em thay đổi. Mà là tình yêu của cha mẹ đã từng lệch.
---
3. Cái gọi là “tình cảm ruột thịt” không mạnh bằng sự công bằng của cha mẹ
Khi cha mẹ còn sống, cái mái nhà giữ mọi thứ yên.
Nhưng khi cha mẹ không còn — sự thật trồi lên:
Người chịu thiệt nhớ mãi nỗi buồn.
Người được ưu ái không hiểu vì sao lại bị ghét.
Tài sản, mâu thuẫn, lời nói năm xưa… bùng nổ như mìn chôn dưới nền nhà.
Nhiều người trách:
“Con cái sao bất hiếu, chỉ biết tiền?”
Nhưng ít ai dám nhận: Chính sự thiên vị đã nhào nặn nên con người ấy.
---
4. Gia đình có thể hạnh phúc hay tan nát — chỉ phụ thuộc vào hai chữ: CÔNG BẰNG
Công bằng không có nghĩa là chia đều.
Nó nghĩa là đối xử đúng:
• Không so sánh con lớn với con nhỏ.
• Không trao hết yêu thương cho một đứa.
• Không đẩy trách nhiệm của cha mẹ sang vai con.
• Không bắt “anh chị” làm cha mẹ thứ hai.
• Không xem “con út” là trung tâm vũ trụ.
Cha mẹ công bằng — Anh em thương nhau.
Cha mẹ thiên vị — Anh em thù nhau.
Đơn giản vậy thôi.
---
5. Và nếu bạn từng là đứa trẻ bị bỏ quên… hãy nhớ: Nỗi đau năm xưa không phải lỗi của anh chị em bạn — mà là lỗi của người lớn.
Tha thứ không phải để bảo vệ họ.
Tha thứ là để giải thoát chính mình.
Nhưng nếu bạn là cha mẹ hôm nay — Đừng tiếp tục tạo ra một thế hệ anh chị em thù hằn nhau chỉ vì thiếu công bằng.
VietBF@sưu tập