
Khi một người đi càng xa trên con đường nhận thức, bạn sẽ thấy họ trở nên trầm lặng, thậm chí lạnh nhạt tưởng chừng như là vô tình.
Không phải họ bội bạc, cũng không phải họ mất đi lòng trắc ẩn, mà bởi họ đã bước sang một cảnh giới khác của sự thấu hiểu nhân sinh .
Nghe thì tàn nhẫn, nhưng đó lại là một dạng tôn trọng luật vận hành của vũ trụ.
Khi bạn chưa hiểu sâu, bạn cho rằng yêu thương là phải giữ chặt, phải dốc lòng lo toan, phải can thiệp vào số phận người khác.
Nhưng khi bạn thật sự ngộ, bạn sẽ thấy: ép một đóa hoa nở sớm chính là tước mất mùa xuân của nó, cản một cơn mưa rơi xuống chính là ngăn đất khát được hồi sinh.
Ở họ không phải là không còn quan tâm, mà là không cưỡng cầu, không can thiệp, không lấy cái "tốt" của mình áp đặt vào hành trình của người khác.
Họ để mọi thứ diễn ra theo đúng thời khắc và quy luật của nó, dù trong lòng vẫn chan chứa thương yêu.
Trong tâm họ vẫn sáng và ấm, nhưng bên ngoài lại mang vẻ lạnh lùng.
Bởi họ không còn dễ bị lay động bởi cảm xúc nhất thời, mà lựa chọn nhìn đời bằng con mắt của trí tuệ.
Đó là lý do..
Tình yêu không phải là níu giữ, mà là cho đi sự tự do. Không phải là ôm chặt, mà là lặng lẽ đứng sau, để mỗi người tự nở hoa vào đúng mùa của mình….
….Thuận lẽ trời và tôn trọng quy luật của vụ trụ.
VietBF@sưu tập