Ngày xưa, cô là tiểu thư con nhà giàu, còn anh chỉ là sinh viên nghèo.
Một lần cãi nhau, anh tức giận nói:
– “Tôi nghèo, đúng! Nhưng vì tôi chưa giàu thôi! 10 năm nữa gặp lại, xem ai sẽ cười ai!”
Nói xong, anh bỏ đi trong nước mắt (vì hết tiền xe buýt).
Thời gian sau, gia đình cô phá sản, cô phải ra chợ bán rau.
Mười năm trôi qua, chiều hôm ấy, cô đang dọn hàng thì thấy một người đàn ông sang trọng tiến lại gần.
Tim cô đập loạn nhịp – khuôn mặt ấy, nụ cười ấy… không thể nào quên được!
Anh vẫn dịu dàng nói:
– “Nhớ anh không?”
Cô run run, mắt rưng rưng:
– “Anh… anh thật sự đã thành công rồi sao?”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay về phía cô.
Cô xúc động đến nỗi móc vội mấy đồng trong túi dúi vào tay anh:
– “Làm ơn đừng giả khổ nữa, thằng ăn xin hôm qua tao cho rồi mà!”
VietBF@sưu tập