Có lẽ, chẳng người phụ nữ nào không từng thắc mắc: “Mình đã yêu, đã hy sinh, đã lo toan đủ điều cho chồng con… sao anh ấy vẫn phản bội?” Câu hỏi ấy chẳng dễ trả lời, bởi con người không chỉ sống bằng lý trí – mà còn bởi những khoảng trống trong tâm hồn, đôi khi chính họ cũng chẳng hiểu nổi mình.
Nhiều người đàn ông ngoại tình không hẳn vì hết yêu, mà vì họ đánh mất kết nối cảm xúc với người vợ từng kề vai suốt năm tháng. Cuộc sống gia đình đôi khi khiến hai người chỉ còn là bạn cùng nhà: sáng lo cơm áo, tối mệt nhoài chẳng nói với nhau được mấy câu. Khi trái tim khô cạn, người ta dễ tìm đến nơi khác chỉ để cảm thấy mình “vẫn được cần”, “vẫn được quan tâm”.
Cũng có người phản bội vì muốn được khẳng định giá trị bản thân. Họ tưởng rằng, có người khác yêu mình sẽ chứng tỏ mình hấp dẫn, mình “vẫn còn phong độ”. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh của cái tôi yếu đuối, không dám đối diện với chính mình.
Một số người thì ngã lòng vì cơ hội và cám dỗ. Chỉ một chút ranh giới bị vượt qua, một lần tâm sự sai chỗ, một ánh mắt khiến tim xao động… rồi chuyện xảy ra. Họ quên rằng, để giữ hạnh phúc, cần can đảm biết dừng lại đúng lúc.
Và cũng có người đơn giản là không đủ trưởng thành để trân trọng điều mình đang có. Họ mải tìm điều mới lạ, mà quên rằng, sự bình yên bên người vợ hiền chính là món quà quý nhất.
Phụ nữ ơi, nếu lỡ bị phản bội, đừng tự trách mình. Bạn đã làm tốt phần của bạn. Sai lầm nằm ở người đã chọn bước ra khỏi vòng tay yêu thương chứ không phải ở người vẫn kiên nhẫn giữ ngọn lửa gia đình.
Hãy sống tiếp, nhẹ nhàng và tự tin. Rồi một ngày, bạn sẽ thấy: nước mắt mình không rơi vô ích – vì chính nó làm tim bạn mạnh mẽ hơn, sáng suốt hơn, và biết thương lấy mình hơn bao giờ hết.
VietBF@sưu tập