Nửa đời người, tóc đã lấm tấm pha sương, đôi mắt từng long lanh nay đã vương chút mỏi mệt. Ta đã đi qua bao tháng năm vội vã, vay – trả, trả – vay giữa dòng đời chẳng dứt. Vay một chút niềm vui từ người khác, rồi trả bằng nước mắt của chính mình. Vay chút niềm tin, rồi trả bằng nỗi thất vọng. Vay một tình yêu, để rồi trả bằng những đêm dài thao thức.
Rồi một ngày, khi soi gương, ta chợt nhận ra mình đã quên mất điều quan trọng nhất: thương chính mình.
Cả đời ta sống vì cha mẹ, vì chồng con, vì bạn bè, vì trách nhiệm. Nhưng mấy khi ta ngồi yên mà hỏi lòng: “Ta đã từng thật sự yêu bản thân mình chưa?”
Có lẽ là chưa.
Ta dành tất cả yêu thương cho người khác, nhưng lại khắt khe với chính mình. Khi ốm, vẫn cố gắng lo cho người khác. Khi buồn, vẫn giấu đi để người thân không lo. Khi cô đơn, lại tự dỗ mình rằng “rồi sẽ quen thôi.”
Thế mà, thời gian vẫn lặng lẽ trôi, không đợi một ai. Tóc đã bạc, mắt đã mờ, đôi tay từng chăm chút cho người giờ mới thấy trống vắng.
Đến lúc này, mới hiểu rằng: “Nợ thân mình một chữ Thương.”
Thương để tha thứ cho những lỗi lầm cũ.
Thương để dám nghỉ ngơi, dám cười, dám sống cho lòng mình.
Thương để biết rằng, dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, ta vẫn xứng đáng được dịu dàng với chính bản thân.
Bởi khi ta học cách yêu mình, thế giới quanh ta cũng trở nên dịu dàng hơn biết bao.
VietBF@sưu tập