Ông Cường và bà Thủy ở cùng khu phố, đều ngoài bảy mươi, con cái đi xa hết. Sáng nào hai ông bà cũng gặp nhau ở quán cà phê đầu ngõ — ông uống cà phê đen, bà thì ly sữa nóng — rồi nói chuyện trời mây, hoa cỏ, con cháu.
Một hôm, ông Cường nhìn bà Thủy, giọng run run mà vẫn cố tỏ ra phong độ:
– Bà Thủy à, tôi tính… qua Tết này, mình về chung một nhà cho vui tuổi già, bà chịu hông?
Bà Thủy đỏ mặt, e thẹn cười:
– Ờ thì… cũng được. Nhưng tôi nói trước, ông mà ngủ ngáy là tôi về liền nghe chưa!
Ông Cường cười hề hề:
– Chuyện nhỏ! Tôi ngáy hồi còn trẻ thôi, giờ răng rụng gần hết, lấy gì mà ngáy!
Tới ngày dọn về chung, nửa đêm, bà Thủy đang lim dim thì nghe “rò… rò… khò… khò…” vang cả giường.
Bà bật dậy, la lên:
– Trời ơi, ông Cường! Ông hứa sao rồi ngáy còn dữ hơn máy cày vậy?
Ông Cường mở mắt, ngái ngủ nói nhỏ:
– Tôi đâu có ngáy… tôi mơ thấy đang thổi kèn tặng bà đó mà!
Bà Thủy nghe xong, cố nhịn mà vẫn bật cười khanh khách:
– Thôi, ông mơ kiểu đó thì tôi tha! Nhưng mai mua cái kèn thiệt cho tôi nghe thử, biết có hay hông!
VietBF@sưu tập