Nghe ri

ết câu “Cháu bà nội, tội bà ngoại”, tôi thấy… buồn cười.
Tội gì cho bà ngoại, khi sinh con gái ra, gả đi, vẫn được con gái gọi về thủ thỉ mỗi ngày?
Còn tôi — sinh con trai, nuôi từ khi còn đỏ hỏn, để rồi một ngày… mất luôn nó.
Từ khi nó có vợ, điện thoại ít reo.
Nhắn tin thì “để con gọi lại”, mà không bao giờ gọi.
Qua thăm cháu thì nghe “mẹ ơi, để tụi con nghỉ ngơi”.
Tôi đâu đòi gì, chỉ muốn bồng đứa nhỏ một chút, mà cũng bị nhìn như người “phiền”.
Người ta bênh bà ngoại vì “thương con gái”.
Còn tôi, tôi cũng là mẹ của một đứa con — nhưng người đời chẳng thương cho mẹ của con trai.
Tôi nhìn con trai đứng giữa, khổ sở khi vợ khóc, mẹ im.
Nó chọn im luôn.
Vì bênh vợ thì tội mẹ, mà bênh mẹ thì tội vợ.
Cuối cùng, ai cũng trách, chỉ riêng nó là mất cả hai.
Còn tôi?
Tôi lặng lẽ rửa chén một mình.
Sinh nhật cháu, nhà ngoại tổ chức linh đình, nhà nội chẳng ai mời.
Hình chụp up Facebook — chỉ có “bà ngoại và cháu yêu”.
Không thấy bà nội ở đâu.
Tôi nhìn mấy dòng bình luận “Bà ngoại tuyệt vời quá”, rồi kéo màn hình xuống, tắt điện thoại.
Nước mắt chảy, nhưng tim thì lạnh.
Người ta nói tôi cay nghiệt, khó chịu, ganh ghét.
Nhưng thử hỏi – nếu bạn bị tước quyền làm mẹ, bị xóa khỏi cuộc sống của chính con mình… bạn có hiền nổi không?
Tôi đâu cần ai hiểu.
Tôi chỉ muốn nói một điều:
Nếu có tội, thì cả hai bà đều tội.
Chỉ khác là – bà ngoại được khóc, còn bà nội phải cười.
Thế nên, đừng nói “tội bà ngoại” nữa.
Hãy nhớ, bà nội cũng từng là một người mẹ.
Và không có gì đau bằng việc nhìn con mình hạnh phúc trong một mái nhà mà mình không còn chỗ.
VietBF@sưu tập