Người ta thường nói: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.” Nhưng để một mái nhà thực sự là tổ ấm, thì người đàn ông phải biết hướng trái tim mình về nơi đó — về gia đình, về vợ con.
Đàn ông thông minh không phải là người kiếm được thật nhiều tiền, mà là người biết đâu là điều đáng giữ, điều đáng buông. Cuộc đời là một cuộc chơi lớn, nhưng “cuộc chơi” và “cuộc đời” vốn khác nhau. Cuộc chơi có thể tạm dừng, có thể đổi luật, nhưng cuộc đời không có nút “chơi lại”. Mất một buổi nhậu có thể chẳng là gì, nhưng mất một mái ấm, mất niềm tin từ người bạn đời — thì đó là cái giá quá đắt.
Khi trẻ, đàn ông thích chinh phục, thích được bạn bè tung hô, thích phiêu lưu và mạo hiểm. Nhưng khi bước qua những năm tháng sương gió, họ mới hiểu: không có nơi nào bình yên hơn ngôi nhà có tiếng cười của vợ, của con.
Bên ngoài, có thể ai cũng nể phục bạn vì tài giỏi, vì mạnh mẽ. Nhưng chỉ có vợ con mới biết bạn yếu lòng thế nào, mệt mỏi ra sao, và vẫn lặng lẽ đợi cơm mỗi tối.
Bạn bè là chén rượu vui qua đêm, nhưng gia đình là bát cơm nóng mỗi ngày. Anh em là nhất thời, gia đình mới là mãi mãi.
Một người đàn ông thật sự đáng quý không phải là người “đi đâu ai cũng biết”, mà là người ở đâu gia đình cũng nhớ. Không cần lời hoa mỹ, chỉ cần mỗi ngày trở về nhà, dành một nụ cười cho vợ, một câu chuyện cho con, một sự lắng nghe cho cha mẹ – thế là đủ.
Cuộc đời ai cũng có lúc thăng trầm, nhưng nếu trong lòng người đàn ông vẫn giữ được hình ảnh của mái ấm, thì dù ngoài kia có giông bão thế nào, anh vẫn luôn có nơi để trở về – nơi mang tên Gia Đình.
VietBF@sưu tập