Trên chuyến tàu chiều, tôi ngồi cạnh một người đàn ông trạc tuổi trung niên. Vừa ngồi xuống, anh ta đã hào hứng mở điện thoại, giọng đầy tự hào:
– Anh biết không, tôi thật may mắn khi có được người vợ tuyệt vời như thế này. Vừa đảm đang, vừa xinh đẹp, ai nhìn cũng khen!
Nói rồi anh chìa ra một bức ảnh chụp người phụ nữ với nụ cười tươi nhưng... hàm răng hơi “tự do”, làn da rám nắng và mái tóc uốn kiểu “vintage” của thập niên 90.
Anh ta hớn hở hỏi:
– Anh thấy thế nào? Cô ấy thật hoàn mỹ đúng không?
Tôi nhìn kỹ, hắng giọng nhẹ nhàng đáp:
– Với nhan sắc này mà anh gọi là xinh đẹp thì… anh nên gặp vợ tôi một lần!
Anh ta tò mò:
– Ồ, vợ anh chắc phải đẹp lắm hả?
Tôi mỉm cười, nhún vai:
– Không, cô ấy là… bác sĩ nhãn khoa thôi!
Cả khoang tàu im phăng phắc nửa giây, rồi tiếng cười bật ra ròn rã. Người đàn ông đỏ mặt, còn tôi chỉ nhấp một ngụm cà phê, bình thản ngắm phong cảnh trôi qua cửa sổ…
VietBF@sưu tập