
Có một anh chàng dắt theo một con chó ngao Tây Tạng trị giá cả bạc triệu ra ngoài đi dạo.
Anh ta hễ gặp ai cũng đều đem con chó ra khoe, lại còn huyênh hoang mà nói rằng:
“Người nếu là không có bốn năm trăm cân sức lực thì kéo cũng không kéo nổi chú chó của tôi”.
Lúc này, anh chàng nhìn thấy một ông già ngồi bên đường cùng với một con chó gần như đã rụng hết lông đang ngồi bên cạnh.
Con chó ngao Tây Tạng của anh ta hướng về phía con chó đó kêu sủa ầm ĩ, nhưng con chó già kia không thèm để ý đến nó.
Chàng trai cảm thấy không vui. Nói rằng:
“Ông lão này! .Con chó của ông lớn thế kia, là giống chó gì vậy? .Hãy để hai con chó của chúng ta đấu với nhau thử xem? .Nếu chó của ông thua hãy đưa cho tôi 500 đồng, còn nếu chó ngao Tây Tạng của tôi thua thì tôi sẽ đưa cho ông 2000 đồng”.
Ông lão nói:
“Tôi đang lo lắng về thức ăn tháng sau của anh bạn già này đây! .Nếu được thì hãy đánh cược lớn hơn một chút? .Nếu chó của tôi thua, tôi sẽ đưa cho anh 5 vạn, còn nếu chó của anh thua thì anh hãy đưa cho tôi 3 vạn”.
Anh chàng cười lớn:
“Con chó này của tôi là giống chó ngao Tây Tạng thuần chủng. Sau này, ông đừng có nói là tôi đã không nói cho ông biết trước. Được thôi!”.
Hai con chó giao tranh chưa được hai phút, chó ngao Tây Tạng kia đã bị cắn tơi bời , m áu me khắp nơi .Nó vô cùng khiểp sợ nến không còn dám kêu sủa gì nữa.
Anh chàng thua mất 3 vạn đồng, vô cùng sầu não:
“Ông này, con chó đó của ông là chó gì thế? .Sao lại dũng mãnh đến thế kia?”.
Ông lão vừa đếm tiền vừa nói:
“Đến bây giờ tôi cũng không biết nó là chó gì nữa, trước khi chưa rụng lông thì gọi là sư tử!”.
Bài học rút ra:
Ở trong đời sống, nên ”Biết người biết ta”,
Dù mạnh mẽ thế nào, có tài giỏi tới đâu. Cũng nên khiêm nhường một chút, đừng quá kiêu căng và ngạo mạn...
VietBF@sưu tập