
Có những ngày, chúng ta thức dậy bên người bạn đời mà thấy lòng trống rỗng. Không phải vì hết yêu, mà vì cuộc sống cứ cuốn đi, khiến hai người ở cạnh nhau mà như hai thế giới riêng biệt.
Hôn nhân đâu chỉ là mâm cơm chung, mái nhà chung hay những đứa con chung. Hôn nhân – hơn hết – là một hành trình dài mà ở đó, hai người vẫn chọn đi cùng nhau, dù chẳng còn nắm tay quá chặt, dù có những ngày chẳng nói với nhau quá nhiều lời.
Vợ chồng không phải lúc nào cũng ngọt ngào, không phải lúc nào cũng thuận hòa. Có những lúc tưởng chừng như sắp buông tay. Nhưng chỉ cần một người biết giữ, một người biết nhường, thì mọi giông bão rồi cũng sẽ qua.
Có người hỏi: “Thế nào là một cuộc hôn nhân hạnh phúc?”
Không phải lúc nào cũng cười, cũng nắm tay, cũng nói yêu nhau mỗi ngày.
Mà là: sau những cãi vã, vẫn cùng ăn một bữa cơm tối.
Sau những giận hờn, vẫn đắp chung một chiếc chăn.
Và sau những ngày muốn buông tay, vẫn nhìn về nhau mà nghĩ: “Mình từng chọn người này để đi cùng đời.”
Hạnh phúc đôi khi chỉ là một câu hỏi quan tâm: “Em mệt không?”
Là một ánh nhìn ấm áp giữa ngày đầy áp lực.
Là một người biết lắng nghe – cả khi bạn chẳng nói gì.
Hôn nhân có lúc là yêu, có lúc là thương. Có khi là trách móc, giận hờn. Nhưng nếu bạn còn thấy người kia ở đó, vẫn bên mình qua những ngày nắng mưa… thì bạn vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người.
Bởi điều quý giá nhất trong hôn nhân không phải là tài sản, chẳng phải là lời hứa…
Mà là: Dù thế giới có đổi thay, ta vẫn có nhau để cùng bước tiếp.
VietBF@sưu tập