Có một anh chồng hay càu nhàu, tối nào cũng than thở với bạn bè rằng:
Trời ơi, sao con gái ngoài kia ai cũng xinh đẹp, ngọt ngào, dễ thương. Còn vợ ở nhà thì suốt ngày lẩm bẩm, càm ràm, cau có, nghe phát mệt!
Một hôm, anh ta không chịu nổi nữa, ngẩng mặt lên trời than:
Thưa Thượng đế, xin Người cho con biết: tại sao các cô gái ngoài kia thì đáng yêu như nắng xuân, còn vợ con thì như… giông bão mùa hạ?
Bỗng nhiên, sấm chớp lóe sáng, một giọng nói vang lên từ cõi hư không:
Các cô gái là do Ta tạo ra. Nhưng các ngươi biến các cô gái thành… vợ. Cái đó thì Ta không can dự, đó là việc nhà của các ngươi!
Anh chồng nghe xong, đứng hình 5 giây, rồi cười chua chát:
Hóa ra, từ “thiên thần” thành “sư tử”, tất cả đều là… công trình của mình!
Tối hôm ấy, anh ta về nhà, thấy vợ đang lẩm bẩm dọn cơm, bỗng thấy thương thương. Anh ngồi xuống thủ thỉ:
Này… mai mình đi chơi nhé, lâu rồi chưa hẹn hò.
Bà vợ tròn mắt ngạc nhiên:
Hôm nay trời mưa axit hay sao mà anh dịu dàng thế?
Cả hai phá lên cười. Đúng là hôn nhân: nửa bi, nửa hài, mà lúc nào cũng cần thêm… chút muối để giữ cho tình yêu không nhạt.
VietBF@sưu tập