
Ngày xưa, tôi cũng từng nghĩ:
“Thôi nhịn cho yên chuyện, sống biết điều thì người ta thương.”
Tưởng mình đức hạnh, ai dè thành… tấm thảm chùi chân cho thiên hạ.
Cái sai lớn nhất của mấy đứa tử tế là tưởng người ta biết điều giống mình. Nhưng không đâu, đời nó vận hành bằng luật chơi của kẻ mạnh.
Không phải mạnh mồm, mà là mạnh ở chỗ biết đặt giới hạn.
• Bạn im lặng, người ta tưởng bạn đồng ý.
• Bạn nhẫn nhịn, người ta nghĩ bạn cam chịu.
• Bạn hy sinh, người ta coi đó là… nghĩa vụ.
Hồi trẻ tôi hay được dạy “người hiền sẽ được phúc đức”.
Thì đúng, phúc đức đấy…
Nhưng nếu không biết giữ mình, thì cái phúc đó toàn phải đi bù đắp cho nỗi đau do người khác gây ra.
Hiền không đồng nghĩa với hèn.
• Có thể dịu dàng nhưng không được để người ta qua mặt.
• Có thể mềm mại nhưng phải biết lúc nào nên đứng thẳng sống lưng.
• Có thể bao dung, nhưng phải rõ ràng: đây là lần cuối, không có lần sau.
Tôi từng gặp nhiều cô gái:
• Lặng lẽ chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu là phải hy sinh.
• Cố gắng làm “người phụ nữ hoàn hảo” trong mắt người khác.
Rồi một ngày vỡ lẽ:
Hóa ra người ta chỉ cần mình khi mình… không dám nói “không”.
Còn những người phụ nữ tôi nể nhất, lại là những người rất nhẹ nhàng nhưng cực kỳ kiên định.
• Họ không ồn ào, không phải kiểu “đấu võ mồm”.
• Nhưng một khi đã quyết, họ đi một bước mà không ngoảnh lại.
Im lặng là vũ khí. Dứt khoát là khí chất.
Vậy nên, em ạ,
Tử tế vẫn là thứ quý nhất của con người.
Nhưng để sống tử tế trong một xã hội phức tạp,
phải học thêm cách bảo vệ chính mình.
Giống như làm từ thiện, phải biết chỗ nào thật sự cần giúp, chỗ nào là đang lợi dụng lòng tốt.
• Học cách mỉm cười khi người ta xứng đáng.
• Và học cách quay lưng khi người ta không còn xứng nữa.
Đời vốn dĩ không công bằng. Nhưng chính bạn là người phải tự định nghĩa giá trị bản thân.
“Tử tế là bản sắc, còn biết bảo vệ mình là nghệ thuật sống.”
Nghe cho kỹ.
VietBF@sưu tập