
Có bao giờ bạn ngồi lặng yên, giữa căn phòng vắng, để mặc dòng suy nghĩ trôi miên man? Người ta hay sợ cảm giác một mình, bởi nó như một chiếc gương soi thẳng vào tâm hồn, phơi bày mọi nỗi trống rỗng và yếu đuối. Nhưng liệu bạn có nhận ra, chính những khoảnh khắc đơn độc ấy lại là cơ hội để ta đối diện và yêu thương bản thân nhiều hơn?
Sống một mình không đồng nghĩa với cô đơn. Cô đơn là khi bạn mong chờ ai đó lấp đầy khoảng trống, còn một mình là khi bạn nhận ra mình chính là ánh sáng soi tỏ những vùng tối trong tâm hồn. Bạn không cần ai chứng minh giá trị của mình, không cần ánh mắt hay lời khen để cảm thấy đủ đầy. Bạn tự pha một tách trà, đọc cuốn sách yêu thích, hoặc chỉ đơn giản là ngồi ngắm mưa rơi ngoài hiên – những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại mang đến sự bình yên lạ kỳ.
Sống một mình là học cách yêu sự tĩnh lặng. Là nhận ra rằng không phải khoảng trống nào cũng cần lấp đầy, không phải mọi điều trong cuộc sống đều phải hoàn hảo. Đó là khi bạn buông bỏ áp lực từ những chuẩn mực bên ngoài, để tận hưởng từng giây phút hiện tại. Bạn học cách trân trọng chính mình, không phải vì ai, mà vì bạn xứng đáng.
Một mình không có nghĩa là thiếu thốn, mà là dư thừa tự do. Đó là tự do chọn cách sống, tự do buông bỏ những điều không còn ý nghĩa, và tự do làm những gì khiến trái tim mình hạnh phúc. Đừng sợ hãi việc sống một mình, bởi nó không chỉ dạy bạn cách tồn tại, mà còn dạy bạn cách tận hưởng.
Hãy thử sống thật chậm, thật sâu, để thấy thế giới không chỉ rộng lớn mà còn đẹp đẽ đến nhường nào. Vì đôi khi, trong cái tĩnh lặng của sự một mình, bạn sẽ tìm thấy tiếng nói rõ ràng nhất – chính là tiếng lòng của bạn.
VietBF@sưu tập