Tôi thấy chán nản với sự thiếu bao dung của chồng. Tôi tự hỏi liệu cái tên này có trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đến măi về sau hay không?
8 năm trước, tôi nhận lời yêu Long, xác định đây là người tôi sẽ lấy làm chồng. Chúng tôi yêu nhau êm đẹp gần hai năm th́ xảy ra mâu thuẫn. Đó là thời điểm chúng tôi phải đứng trước lựa chọn cùng nhau ở lại thành phố lập nghiệp hay về quê.
Long muốn ở lại thành phố, hai đứa cùng xây dựng tương lai. Nhưng tôi muốn về quê v́ bố mẹ tôi ở quê có nền tảng kinh tế tốt và có nhiều mối quan hệ có thể hỗ trợ chúng tôi lập nghiệp. Hai đứa không thống nhất được với nhau nên cuộc t́nh của chúng tôi đi vào ngơ cụt.
Long ở lại thành phố, c̣n tôi giận dỗi về quê. Thời gian sau đó, tôi vẫn t́m nghe tin tức về Long. Anh rất cố gắng, chăm chỉ tạo dựng và công việc phát triển khá tốt. Tôi mừng cho anh nhưng không có ư định nối lại t́nh cảm v́ hơn một năm qua, chúng tôi đă hoàn toàn không liên hệ với nhau.
Bản thân tôi cũng có công việc văn pḥng ổn định. Mỗi lần nghĩ về Long, tôi chỉ cảm thấy đau ḷng, t́nh yêu đầu đâu dễ lăng quên. Nhưng tôi nghĩ, chắc hẳn anh đă có người khác nên trong ḷng xác định không c̣n cơ hội nào trở lại bên nhau.
Tôi tập làm quen với công việc và các mối quan hệ mới. Trong số vài người đến t́m hiểu, tôi chọn Tuấn bởi thấy Tuấn có ngoại h́nh và hoàn cảnh gia đ́nh khá tương đồng. Tuy nhiên, một thời gian sau, tôi nhận thấy không hợp nên tôi chủ động chia tay.
Đúng lúc này, Long quay về. Anh nói chưa từng quên tôi. Suốt hai năm qua, anh tận dụng mọi thời gian chỉ để làm việc, tạo dựng sự nghiệp. Khi cảm thấy tự tin lo được cho tôi, anh mới quay lại t́m tôi. Một người đàn ông như thế tôi làm sao có thể chối từ?
Ngay cả bố mẹ tôi cũng hoàn toàn yên tâm khi gả con gái cho chàng rể đáng tin cậy như vậy. Mọi việc tiến triển thuận lợi đúng như chúng tôi mong muốn. Cưới xong, Long đưa tôi lên thành phố, tôi chuyển công tác theo anh. Một năm sau, tôi sinh cậu con trai kháu khỉnh. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ êm ả trôi, ai dè xảy ra sự cố.
Trong một lần không để ư, tôi vô t́nh gọi nhầm tên Long thành Tuấn. Chỉ có vậy thôi, Long ghim măi trong ḷng, nhất định không buông tha. Long ghen với quá khứ của tôi. Anh nhắc đi nhắc lại chuyện tôi từng yêu Tuấn, trong khi đó anh luôn chung thủy nhớ về tôi trong suốt thời gian không ở bên nhau.
Tôi ôm anh để xin lỗi, mục đích chính là vuốt ve tự ái của chồng, chứ bản thân tôi không thấy ḿnh có lỗi bởi khoảng thời gian nhận lời t́m hiểu Tuấn là lúc tôi với Long đă thực sự chia tay. Nhưng Long không có ư định bỏ qua chuyện này.
Ngày vợ chồng tôi đưa con đi công viên, chúng tôi ngồi chơi, ngắm nh́n con chạy nhảy và đang nói chuyện rất vui vẻ, Long lại cố t́nh trêu: "Biết thế đặt tên con là Tuấn, cho em được gọi tên người cũ suốt ngày, tha hồ vui".
Long luôn như vậy, t́m mọi cơ hội nhắc đến Tuấn, khiến tôi tức điên lên mới thôi. Anh coi việc này như một thú vui ích kỷ. Khi tôi tỏ thái độ không hài ḷng, tùy theo trạng thái, có lúc Long sẽ cười h́ h́ nói rằng anh đùa, có lúc lại lấp liếm, đổ tội cho tôi trong ḷng vẫn c̣n vương vấn nên mới có thái độ nhạy cảm như vậy.
Long c̣n vô lư đến độ, khi chúng tôi xem phim có nhân vật phản diện tên Tuấn, Long cố t́nh nói cho tôi nghe: "Loại người thế này mà cũng có đứa muốn cưới làm chồng đấy".
Tôi trả lời: "Phim thôi, anh quan tâm làm ǵ". "Ai bảo phim, anh bảo em đấy", chồng đáp. Có bữa Long đi tiếp khách về muộn, tôi càu nhàu v́ anh uống rượu khuya, anh ôm tôi cợt nhả: "Khách của anh hôm nay có người tên Tuấn đấy, em có ṭ ṃ xem mặt không?".
Cứ như vậy, lâu lâu Long lại lôi tên Tuấn ra để đùa khiến tôi bực bội. Nhiều khi vợ chồng căi cọ chỉ v́ lư do không đâu.
Tôi đă giải thích với chồng rằng, tôi không yêu người ta nên mới chủ động chia tay, cho đến bây giờ tôi chưa từng nhớ đến người ta. Chính anh là người khiến chúng tôi phải nhớ đến, tự ḿnh làm phiền cuộc sống của ḿnh.
Phụ nữ sau khi sinh đẻ nói nhầm, nói nhịu là chuyện b́nh thường. Tuấn là cái tên rất phổ biến. Tôi quen nhiều người tên Tuấn, cả ở cơ quan lẫn trong cuộc sống hàng ngày chứ đâu phải chỉ biết một người trong quá khứ mà anh ghen tuông.
Dần dà tôi thấy chán nản với sự thiếu bao dung của chồng, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Tôi không c̣n muốn nói chuyện với anh nữa v́ sợ bị Long bắt lỗi bất cứ lúc nào. Chẳng nhẽ lại bỏ nhau chỉ v́ lư do này th́ thật buồn cười, không biết phải giải thích với bố mẹ hai bên ra sao.
Nhưng tôi cứ luôn tự hỏi, anh ấy muốn giữ tṛ đùa này đến bao giờ? Cái tên Tuấn kia có trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đến măi về sau hay không? Có phải anh ấy muốn làm tôi khổ sở, áy náy suốt đời v́ trót gọi nhầm tên Tuấn một lần duy nhất đó?
VietBF@sưu tập