VBF-Don Hồ là ca sĩ được yêu thích anh gắn liền với các chuyến bay. Và anh cũng rất hay kể chuyện về các chuyến bay xa, bay gần. Mới đây anh kể về chuyện một người phụ nữ ngồi trước anh đă giúp và rồi nhận lại được lời khen khiến anh "áp-phê".
MĂNH LỰC CỦA LỜI KHEN
Vừa thả người vào ghế xong, sửa soạn chuẩn bị cài dây thắt lưng an toàn, bà Mỹ lớn tuổi -ghế trước mặt - mới lên sau, 2 tay run run, toàn thân hơi loạng choạng, như ráng hết sức nâng cái valise chất lên ngăn chứa đồ bên trên.
Không kịp suy nghĩ đứng bật dậy, tay đỡ trước, miệng nói liền theo sau:
- “Có cần tôi phụ đỡ một tay không, thưa bà?”
Bà Mỹ có vẻ như mừng rỡ khi có người đỡ dùm nhẹ hẳn cái valise nặng nề, cũng ráng với tay theo như vẫn đẩy phụ. Khi xong xuôi, bà xoay hẳn người lại, chăm chú ngó thẳng vào mặt người đối diện rồi cười thật tươi:
-“Chàng trai trẻ, tôi cảm ơn cậu nhiều! Làm ơn cho tôi nhắn với bà ở nhà, là bà ấy đă không uổng công dậy dỗ cậu trở nên môt người đàn ông thật tốt bụng nhé!”
Dĩ nhiên ai chẳng biết đấy cũng chỉ là một câu lịch sự đầu môi của những người Mỹ đứng tuổi & từng trải! Và việc ḿnh vừa đă làm cũng chỉ là b́nh thường như mọi cái b́nh thường khác, chả có ǵ đến nỗi phải nhắc đến.... Nhưng lạ quá, ḷng thấy vui măi cho đến cả tiếng đồng hồ sau, khi máy bay đáp, lại lấy hành lư xuống dùm bà ta mà vẫn c̣n âm ỉ dư âm của niềm vui!
Và dĩ nhiên chả ai mà khi về lại nói lại cho “bà nhà" (mẹ) nghe cả. Kỳ chết!
Nhưng ... biên lên đây, thể nào cũng có lúc mẹ vào đọc.
Hoặc giả, thể nào cũng có người quen đọc được rồi, “méc" lại dùm cho mẹ nghe à.
Và thế là, chỉ bắt đầu từ một chuyện nhỏ xíu xiu chẳng có ǵ ầm ĩ, quên ngay ấy, mà hết ... con vui! Rồi có thể, mẹ lại c̣n vui hơn nữa! V́ bà mẹ nào chẳng thích con ḿnh được khen, cho dù là cái khen bé tí teo?!
Ôi, mănh lực của một lời khen!
Thế th́ sao chúng ta lại không khen nhau thường xuyên hơn trong cuộc sống hàng ngày nhỉ?
Và dĩ nhiên, khen cũng phải khen cho đúng chỗ nó mới "áp-phê", chứ không phải vớ cái chi cũng ... khen vớ vẩn, khen bừa!
Hà, chuyện hôm nay chỉ có thế, đến đây chấm dứt.
Ngắn ngủn, nhưng độ vui th́ có hơi dài hơn.
H́... ;-)