Bắt gặp h́nh ảnh những người nông dân trên cánh đồng đang ăn bữa cơm rất đạm bạc.Khiến nhiều người đều cảm thấy xúc động.Những h́nh ảnh nghèo khổ như thế này vẫn c̣n xuất hiện rất nhiều ở Việt nam.
Trong khi chúng ta đang xuưt xoa tận hưởng cái lạnh đầu mùa trong chăn ấm đệm êm, với tách trà ấm áp, đồ ăn ngon và các bộ phim giết thời gian, th́ ở miền quê nào đó, vẫn c̣n những người lao động nghèo ăn cơm ngoài ruộng, thu lúa xa nhà, bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
H́nh ảnh đơn sơ mộc mạc được đăng tải trên một diễn đàn lớn có gần 200.000 thành viên đă nhận về được hàng ngàn like cùng rất nhiều b́nh luận, chia sẻ của cư dân mạng.
Nh́n cảnh các cô bác nông dân lam lũ ngồi trên nền đất rơm, rải cơm lót lá với mấy món dưa muối, lạc vừng… ai cũng cảm thấy xúc động.
Nó gợi nhớ về tuổi thơ đượm mùi ruộng đồng man mác khói, mùi lúa chín thoang thoảng khắp đường làng. Nghèo, nhưng mà vui.
Với lứa tuổi 8X, 9X đời đầu th́ những người nông dân vùng núi đi thu hoạch lúa ấy không khác ǵ cha mẹ chúng ta ngày xưa.
Cái thời c̣n khó khăn, nhà ai cũng nghèo, lũ trẻ suốt ngày ở nhà quanh quẩn chơi với nhau nơi nhà tranh vách đất, để bố mẹ đi làm đồng xa, tối ngày con trâu đi trước cái cày theo sau.
Những cô cậu nhóc bé tí xíu, 6 – 7 tuổi đă biết mang cơm ra ruộng cho thầy u ăn, rồi về nhà trông em, chăm gà nuôi lợn.
Mà cơm ngày ấy cũng không khác ǵ bức ảnh trên, đa phần là khoai sắn độn cơm, muối vừng, lắm lúc chẳng có gạo đủ để ăn no…
Cả một thế hệ chúng ta đă gắn bó với bao nhiêu kư ức thời quê nhà c̣n làm nông.
Giờ công nghiệp hóa hiện đại hóa gần hết, ruộng đồng ngày càng thu hẹp lại, ông bà cha mẹ ta đă già, tuổi thơ ôm theo cánh diều chạy dài trên triền đê nay chỉ c̣n trong nỗi nhớ. Biết bao người rơi nước mắt, ôn lại kỉ niệm xưa khi được nh́n thấy tấm ảnh đầy ư nghĩa này.
Những người lao động nghèo giản dị, quây quần cùng nhau bên bữa cơm trưa đạm bạc, chỉ là rau dưa nhưng ai cũng vui vẻ cười nói.
Cuộc sống đơn giản chỉ là làm việc chăm chỉ, mệt th́ về nghỉ ngơi. Họ chẳng mơ ước cao sang, chỉ muốn sống cuộc đời no đủ, yên ấm, con cháu ngoan ngoăn học hành, vậy thôi.
Chúng ta sống ở thành phố, mọi thứ đủ đầy, sung túc hơn xưa, nên nhiều khi c̣n lăng phí mớ rau hạt gạo.
Chứng kiến các cô bác nông dân quần áo cũ nhàu đầy mồ hôi bưng những bát cơm trắng bằng đôi tay c̣n vương đất ruộng, gắp lạc với dưa muối đựng trong tàu lá dong, ta lại thấy chạnh ḷng, vừa biết ơn vừa cảm thấy có lỗi.
Để làm ra được cơm gạo dẻo thơm chúng ta ăn hàng ngày, họ đă đổ xuống biết bao mồ hôi nước mắt, dầm mưa dăi nắng để chăm lúa đến ngày thu hoạch?
Chỉ một tấm ảnh b́nh thường, nhưng lại dạy cho ta bao nhiêu điều trân quư trong cuộc sống. Bài học không mới – ăn quả nhớ kẻ trồng cây, song không phải ai cũng biết suy ngẫm thật tâm về điều ấy.