Nhiều người khi nghĩ đến tuổi già là thấy những h́nh ảnh tiêu cực. Nhưng trái lại ông cụ Hà thành đạp xích lô này lại khiến các thanh niên phải nghĩ lại chính ḿnh. Làn da cháy nắng, lúc nào cũng cởi trần, ria cong vút cùng chiếc kính sành điệu... h́nh ảnh ấn tượng của cụ ông đạp xích lô khiến nhiều thanh niên trẻ phải ngượng ngùng.
Chỉ cần đề cập tới hai từ “về già” thôi là con người ta đă nghĩ ngay ra viễn cảnh về một cụ già ngồi im trên ghế tựa đọc sách, làm vài thứ nhỏ nhặt, đi lại nặng nề, khó nhọc.
Thế nhưng đó chỉ là câu chuyện của người có sức khỏe kém dẻo dai. C̣n đối với cụ ông được nhiều dân mạng phong biệt danh “Râu trắng”, những h́nh ảnh của tuổi già hoàn toàn không nằm trong “từ điển”.
“Râu trắng” đang khiến cộng đồng mạng “dậy sóng'” v́ khí chất ngất trời của ḿnh. Không áo quần bảnh bao, không “cưỡi” trên ḿnh xe cộ bóng loáng, không xuất hiện ở những không gian sang chảnh, nhưng cái mà giới trẻ thích thú về cụ ông này lại chính là cách mà ông đối mặt với cuộc sống.
Người ta luôn nh́n thấy một cụ ông cao tuổi, đạp xích lô, ở trần với làn da cháy nắng, vừa vuốt ria vừa huưt sáo… rong ruổi trên khắp những con đường Hà Nội. Dường như cái vất vả của cuộc sống thường nhật không quật ngă được sự yêu đời và cách tận hưởng thi vị của ông.
Ngay cả khi đi làm vào mùa Đông, “Râu trắng” vẫn hiên ngang lướt đi như một cơn gió, vẫn ở trần, vẫn huưt sáo, lâu lâu chọc ghẹo vài người qua đường.
Sau khi h́nh ảnh của cụ ông “Râu trắng” được đăng tải, ngay lập tức cư dân mạng hào hứng chia sẻ những lần may mắn được “chạm trán” cụ.
“Hâm mộ phong cách của cụ đă lâu nhưng hôm nay mới chụp được h́nh. Làn da cháy nắng, lúc nào cũng cởi trần, ria cong vút.
Chả biết cụ mới kiếm được đâu quả kính chất chơi người dơi. Vừa đạp xicalo vừa huưt sáo vang trời, thi thoảng vẫy tay chào các mọi người như kiểu người nổi tiếng cả khu phố.
Nh́n những h́nh ảnh này sao tự nhiên thấy yêu đời lạ. À mà mới phát hiện ra cụ đeo kính trên hàng ria mép”, bạn Viet Quach chia sẻ
C̣n bạn Long Thành cũng hào hứng kể lại: “Gặp cụ mấy lần mà không chụp được tấm h́nh nào. Công nhận là nể phục cụ.
Có hôm mùa Đông gặp cụ đạp con xích lô mà vẫn cởi trần huưt sáo, tay c̣n miết miết cái “vô lăng sắt” đă nhẵn bóng trông rất điệu nghệ.
Có buổi trưa mùa Hè gặp cụ ở quán cơm đoạn chợ Tân Mai – Trương Định, cụ gọi đĩa cơm 35K đầy ú ụ, thêm hai chai bia, uống hết một chai rưỡi mới bắt đầu ăn cơm. Rồi ăn hết sạch bách. Thanh niên chưa chắc đă khỏe và dai được như cụ”
“Trước đi ngang qua Giải Phóng. Ḿnh chỉ nhớ hôm đấy vào mùa Đông, 6 giờ sáng rét căm căm ḿnh mặc kín mít vẫn thấy lạnh sun. Thế nào mà bác vẫn cởi trần, tay lái dẻo như đánh vô lăng. Vẫn nhớ măi”, là kỉ niệm mà bạn trẻ Lym chia sẻ.
Bạn Lê Hoàng Hải hóm hỉnh b́nh luận: “Cụ bây giờ lên đời rồi. Mũ rộng vành và kính râm, nhưng mà đeo kính thế này th́ mất động tác vừa vuốt ria vừa huưt sáo rồi”
vietbf @ sưu tầm