Ngày ấy ngu ngơ buổi vào đời
Một chiều ḷng nó chợt chơi vơi
Nó bỗng dại khờ rồi xao xuyến
Trộm nh́n người chị đẹp tuyệt vời
Đây nét diễm kiều lẫn đoan trang
Có chút kiêu sa với dịu dàng
Ngỡ như tiên nữ miền tiên cảnh
Vô t́nh lạc lối đến nhân gian
Kết nghĩa chị em ở xứ người
Nó mười tám tuổi, chị hai mươi
Bỗng dưng nó nhớ đôi mắt ấy
Rạo rực ḷng khi thấy chị cười
Chị xem nó là đứa em trai
T́nh thương dành trọn cả bao ngày
Quan tâm chăm sóc cưng chiều nó
Nó đă thầm yêu chị chẳng hay
Con nhà giàu có chị nhiều tiền
Cưng chiều nên nó được ưu tiên
Nào tiền quà bánh tiền ăn học
Chị vẫn tṛn lo mấy tháng liền
Rồi chị về quê chỉ ba ngày
Vậy mà nó ngỡ cả năm dài
Thơ thẩn ra vào mà trông ngóng
Nó chợt nhói ḷng mắt cay cay
Gặp lại người ta nó khóc ̣a
Như là đứa trẻ mới lên ba
Ôm nó dỗ dành rồi chị nói
- Cưng đừng khóc nữa, chị thương mà...
* * *
Nó nhớ người ta, nhớ thật nhiều
Tim khờ dại ấy lạc vào yêu
T́nh yêu tội lỗi đơn phương ấy
Càng nhớ càng đau biết bao nhiêu
Chị vẫn đi về qua lối đó
Nó vẫn đợi chờ những bước chân
Có ǵ xao xuyến mà không rơ
Muốn ngỏ lời sao nó ngại ngần
Chị vẫn vô t́nh có hiểu đâu
Như trang giấy trắng vẹn nguyên màu
Nó đành gom nhặt ḍng hoài niệm
Nhớ người trong mỗi nhịp tim đau
Nó vụng về yêu tội chi đâu
Sao nó riêng mang trọn khối sầu
Sao chị không nh́n vào mắt nó
Sao chị vô t́nh như trăng sao
T́nh vẫn hững hờ như gió mây
Cho dù hội tụ cả về đây
Trăm nhớ ngh́n thương c̣n chưa đủ
Đổi một nụ cười trên mắt ai
Luôn một nỗi niềm riêng mênh mông
T́nh kia giấu kín măi trong ḷng
Người ta là chị sao dám ngỏ
Nên t́nh dù có cũng như không
Buổi ấy nào đâu nó hiểu ǵ
Chỉ v́ vụng dại mối t́nh si
Con tim thổn thức từng đêm khóc
Thương lắm mà đâu dám nói ǵ
* * *
Rồi một ngày kia nó lặng ḷng
Tạ từ tuổi ngọc chị theo chồng
Một thời con gái vào dĩ văng
Vậy là người ấy đă sang sông
Nó đau xé ḷng buổi tiễn đưa
Lệ nó ḥa chung trong nước mưa
- Ở đây ráng học cho giỏi nhé
Thương nhớ cưng nhiều, cưng biết chưa...
Rồi xe chuyển bánh khuất dần xa
Nó đứng trông theo đẫm lệ nḥa
Nó đă rơi vào trong hụt hẫng
Nó hiểu từ giờ... mất người ta
Nó như lạc vào cơi hư không
Cố nén mà sao lệ tuôn ḍng
Hồn nó chơi vơi trong hư ảo
Lả tả rơi theo xác pháo hồng
* * *
Kể từ buổi ấy tạ từ nhau
Nó măi suy tư măi nghẹn ngào
Chị về phương ấy xa xôi quá
Nó nhớ cháy ḷng trong nỗi đau
Thời gian lặng lẽ cứ trôi qua
Nó làm ông giáo ở quê nhà
T́nh cờ nó biết tin chị nó
Ở một vùng quê xa rất xa
Như là có sức mạnh vô h́nh
Nó quyết đi thăm chị của ḿnh
Qua phà đến huyện tên Chợ Mới *
T́m được đến nhà qua hỏi tin
Vừa đến nhà ai nó bàng hoàng
Một vùng trắng xoá những khăn tang
Chồng chị qua đời v́ tai nạn
Hạnh phúc đầu đời đă dở dang
Gặp nó chị yêu quá sững sờ
Mừng mừng tủi tủi ngỡ trong mơ
Vùng trời kỉ niệm giờ vụt hiện
Nắm chặt tay nhau vẫn không ngờ
Tiễn nó ra về với khăn tang
Với đứa con thơ với lá vàng
Với số tiền xưa chưa trả được
Với t́nh em chị vẫn cao sang
Thôi nhé từ nay cách biệt rồi
Chị về nuôi dạy trẻ mồ côi
T́nh đơn phương ấy em ǵn giữ
Làm mớ hành trang giữa chợ đời
Phà rời khỏi bến cứ dần xa
Chị măi trông theo đẫm lệ nḥa
Một lời ấp ủ... em... yêu... chị
Chôn chặt vào ḷng chẳng nói ra...
VietBF©sưu tập
|