Tôi đã gặp và thấy rất nhiều đàn ông, hình như họ có thể đối tốt và nói năng tử tế với phụ nữ cả thế giới trừ vợ của họ.
Ở đời sống này, người ta gặp nhiều điều mà chỉ lặng nhìn để biết hoặc chiêm nghiệm chứ không thể lý giải được, ví như cái chữ Nợ trong đạo vợ chồng. Rất nhiều người chồng, người vợ, với nhiều người xung quanh thì họ đối xử rất bình thường, thậm chí là tử tế, họ cũng hiểu biết, có học hành hẳn hoi thế nhưng đối với vợ/chồng mình thì họ đối xử rất thậm tệ. Họ thấu hiểu mọi điều trừ hiểu nhau để sống với nhau cho tử tế hơn.
Nhiều những cặp đôi lấy nhau hình như là chỉ để trả nhau cái nợ ba sinh, suốt quá trình chung sống họ có rất ít khoảng thời gian ấm êm, họ cãi nẫy,nhục mạ thậm chí là hành tội nhau và con cái chứ nhất định không chịu hiểu nhau, không ai chịu nhường bước, hoặc có nhường điều này thì lại phát sinh điều khác. Cảm giác như cuộc hôn nhân của họ chỉ vì chữ nợ đẩy đến nghiệt duyên.
Cha mẹ chị bạn tôi là một ví dụ, thời niên thiếu và thanh xuân của chị bạn tôi sống trong một gia đình không hạnh phúc. Cha mẹ chị luôn mâu thuẫn và đánh cãi nhau. Gia đình đối với con cái và với họ đúng như địa ngục. Cũng có nhiều người khuyên can và đã làm nhiều cách nhưng đều không cải thiện được mối quan hệ của họ. Cho dù cả hai người đều là những trí thức. Thế rồi khi con cái đủ lớn, chị bạn tôi học xong đại học thì cha mẹ chị ly hôn. Năm mươi tuổi mẹ chị đi bước nữa sau khi ly dị được hai năm. Mẹ chị lấy một ông chồng người Pháp, cho dù vốn tiếng Pháp bà hầu như không có. Bà chỉ tự học bằng một quyển sách sau khi gặp người đàn ông này sang Việt nam thăm một người bạn ở gần nhà bà. . Hơn hai mươi năm sau khi ly hôn, cả mẹ và cha của chị bạn tôi đều sống vô cùng vui vẻ và thanh thản. Cha chị vui với các điệu vũ và những người bạn đồng hoàn cảnh với ông trong câu lạc bộ khiêu vũ. Mẹ chị và cha chị sau đó lại có thể trò chuyện được để hiểu nhau hơn. Bà luôn kể cho ông nghe những câu chuyện bên Pháp nơi bà đang sống bình yên và hạnh phúc với ông chồng Pháp. Bất đồng ngôn ngữ có là gì khi họ chẳng cần nói mà chỉ lắng nghe và nhìn nhau vẫn rất hiểu được nhau...
Chữ duyên chữ nợ chữ tình chẳng biết đường nào mà lần! Tôi thật. Cùng ngôn ngữ dân tộc và cùng nền văn hoá. Có cả những đứa con chung mà không thể hiểu nhau. Động nói là cãi nhau. Không cùng ngôn ngữ chỉ nhìn nhau cũng hiểu.
Lắm người chồng/vợ là gánh nặng mà không thể bỏ. Với những người ngoài cuộc, sự nhẫn nhục của họ thật khó lý giải.
Tôi có một người bạn đồng học ở gần nhà. Anh ta suốt ngày say xỉn, bạn bè cũng phát chán ngấy với cái khuôn mặt của một gã say, nói lúc nào cũng lèm bèm, nhìn đã lầy lội chả ai buồn để ý. Nhưng hôm nọ tôi đặc biệt chú ý đến cô vợ của anh ta. Nhìn điệu bộ, cách cư xử và hành xử của chị ấy tôi bỗng ngỡ ngàng nhìn lại mình, nhìn lại những người đàn bà mà tôi đã gặp, đã nghe họ nói về câu chuyện hôn nhân và cái tình của họ đối với chồng .
Vợ và chồng ở đời mà nói, không duyên, không nợ, không tình thì chẳng dính được vào nhau. Chính vì chữ nợ trong luân hồi của số phận mà tạo nên duyên để người ta gặp gỡ khiến tình cảm nảy nở mới thành vợ thành chồng . Quan trọng vẫn là những tháng năm dài sống bên nhau, cái chữ tình ấy có thể là do tính cách người ta nhân hậu và thương người. Cũng có người ta biết trân trọng và gìn giữ để nó không bi phôi phai và bị những thứ phù phiếm của đời sống tiêu hoá mất.
Phải có chữ tình thì người ta mới chịu đựng được những ấm ức mệt mỏi, chán nản và không còn trọng nhau nữa bởi càng chung sống người ta càng nhìn thấy cái tầm thường vặt vãnh trong đời sống thường nhật của nhau..
Hôm nọ trong một dịp bạn bè tề tựu, tôi gặp và được nhìn thấy vợ anh bạn học. Chị ấy chở anh chồng say đến viếng đám ma mẹ một người bạn của anh chồng. Chị ấy đã rất đầu đuôi, vì anh chồng lúc nào cũng say nên chẳng thể đi. Chị đành tự mình lái xe đưa chồng đến. Mấy cô bạn tôi và những người phụ nữ khác nhìn thấy cảnh đó ai cũng bảo: chả phải vạ.... Thế mà chị ấy “phải vạ” đấy.
Nhìn anh bạn tôi chân đi bông biêng cảm giác như không chạm xuống đất, đầu thì lắc lắc như con trỏ chợ, tay thì bắt quyết, miệng thì cái gì đó vẫn dính trên mép thật nhếch nhác. Thế mà chị vợ vẫn nói với anh rất ôn tồn và nhẹ nhàng. Rồi chị len lén kín đáo đưa khăn lau cái miệng cho chồng. Chắc chị nghĩ xấu chàng thì hổ ai chăng?
Có rất nhiều người đàn bà phận hẩm duyên ôi, họ lấy chồng đúng là lấy phải một đống nợ. Có con có cái với nhau nhưng cả bao nhiêu năm làm vợ họ chưa từng được chồng đối xử tử tế lấy một ngày. Thế nhưng khi anh chồng lâm vào cảnh yếm thế, họ có hoàn toàn có thể bỏ đi hoặc ly dị cắt đứt mọi quan hệ. Nhưng họ đã không làm thế, họ vẫn ở lại chăm sóc để làm trọn cái đạo lý ở đời.
Tôi từng trò chuyện với rất nhiều phụ nữ bị chồng bạo hành và ngược đãi. Các chị lao động vất vả để nuôi chồng nuôi con. Chỉ cần các chị ly hôn hoặc rời xa bọn họ, là lập tức lũ đàn ông ấy không chết đói thì cũng thèm cơm hoặc bệnh tật mà chết vì túng thiếu đói nghèo không ai nuôi. Có nhiều chị bỏ đi rồi nhưng thấy chồng đói khát, cùng cực, con cái nheo nhếch họ lại quay về. Các chị lý giải rằng một ngày cũng là nghĩa, giờ cha mẹ họ chết hết, an hem kiến giả nhất phận. ..thế mới biết ở đời này ngoài chữ duyên, chữ nợ thì còn có chữ tình. Cái chữ Tình Người nó dài và lê thê khó luận khó bàn.
VietBF@sưu tập