Vừa qua, trên kênh Youtube của NSND Bạch Tuyết đã đăng tải phần tiếp theo trong minishow mới diễn ra của cô. Tại đây, cô tiết lộ đôi điều về bản thân.
Tôi chỉ mong hát cho xong thật nhanh rồi chạy mau vào hậu trường, chùi qua loa cái mặt để còn đi chơi, thậm chí là vào vũ trường
Tôi luôn tự nhận mình là người may mắn. Hồi còn trẻ tôi ham chơi lắm, chưa thấy chuyện nổi tiếng là quan trọng, cũng chưa nhận ra được trách nhiệm của mình với khán giả ra sao.
Mỗi đêm biểu diễn, tôi chỉ mong hát cho xong thật nhanh rồi chạy thật mau vào hậu trường, chùi qua loa cái mặt để còn đi chơi, thậm chí là vào vũ trường nhảy đầm vì cứ 12 giờ đêm là vũ trường bắt đầu mở cửa.
NSND Phùng Há thầy tôi kỹ tính lắm, thấy thế mới bảo tôi: "Con nên nhớ, cái mặt con bây giờ còn đi theo con suốt mấy chục năm nữa cùng khán giả, còn phải dùng cái mặt này lâu lắm.
Bởi vậy nên con phải biết chăm chút gương mặt mình cho cẩn thận, đừng để nó hỏng.
Cứ mỗi lần tôi có chuyện gấp, tôi cần phải chùi mặt thật nhanh thì má Bảy Phùng Há lại xuất hiện ngay sau lưng rồi nhắc: "Con, chùi nhẹ cái mặt thôi, chùi mạnh quá nó xệ xuống rồi nâng lên không được".
Lúc đó tôi không hiểu lắm, nhưng càng lớn hơn nữa tôi càng hiểu được thầy mình. NSND Phùng Há dặn tôi giữ cái mặt chính là giữ cho đời.
Là người bình thường, có một khuôn mặt bình thường đã phải giữ rồi, huống hồ tôi lại là nghệ sĩ, có khuôn mặt được khán giả nhớ. Tôi đi ngoài đường rất hay bị bạn bè la rằng phải giữ mặt tử tế không mất mặt cả gia đình.
Càng như vậy, tôi càng hiểu NSND Phùng Há thầy tôi đã dạy tôi không chỉ trở thành nghệ sĩ mà còn phải có một nhân cách ở đời. Tôi phải sống sao để đền ơn đáp nghĩa cho khán giả một cách đàng hoàng nhất.
Ba tôi bị ông nội nói là trị gia bất nghiêm nên mới đẻ ra đứa con gái theo xướng ca vô loài
Nhiều người hỏi tôi đi hát cải lương mà còn học tiến sĩ làm gì. Tôi học cũng có lí do của nó.Bên nội nhà tôi ngày đó ai cũng ăn học đàng hoàng, từ đời ông đến các bác, anh chị trong họ. Khi tôi đi hát, chính ba tôi bị ông nội nói là trị gia bất nghiêm nên mới đẻ ra đứa con gái theo xướng ca vô loài.
Chính vì thế nên tôi tự ái, dù đi hát nổi tiếng rất nhanh nhưng nhất quyết không về quê nội.
Mười mấy năm sau, tôi giàu rồi, thành công rồi thì mới nhận ra cải lương là một loại hình nghệ thuật sân khấu dân tộc quý báu vô cùng.
Ba Năm Châu và má Bảy Phùng Há kể lại cho tôi rất kỹ rằng, nghệ thuật cải lương ra đời để thay thế cho chèo vì chèo chậm quá. Tuồng thì nhiều từ Hán Việt quá, thanh niên xem không hiểu.
Cải lương cũng được coi như loại hình nghệ thuật chống giặc nhưng không để giặc bắt. Các bác lúc ấy mới muốn đem cải lương vào nhà hát của người Tây.
Nhờ đó, vở cải lương đầu tiên được trình diễn tại Nhà hát Lớn Hà Nội, chuyển thể từ Truyện Kiều của Nguyễn Du. Cải lương ra đời với trách nhiệm như thế. Trong thời chiến, cải lương có vai trò lớn để củng cố tinh thần chiến sĩ.
Khi tôi nhận ra được giá trị của cải lương, tôi quyết định đi học để lưu truyền nó cho đời sau. Tôi phải đi học nước ngoài để hiểu được văn hóa toàn cầu. Từ đó tôi mới dùng kiến thức có được soi chiếu vào văn hóa Việt Nam, hiểu sâu hơn cải lương.
|