Có lẽ, ở Sài G̣n mới có chuyện gặp nhau lần đầu, lạ huơ lạ hoắc mà người ta đă nở nụ cười thiệt rạng rỡ rồi bảo: “Cưng ở đâu tới đây?”. Hay khi ta dừng lại một quán nước đầu hẻm hỏi đường, chị chủ quán ngưng tay, ngước lên rồi nói bằng cái giọng ngọt xớt: “Cưng quẹo phải, đi một đoạn là tới hà…”. Ở Sài G̣n, người ta gọi nhau bằng tiếng cưng thiệt dễ thương và gần gũi như thế đó!
Từ cưng thường là cách gọi nhau của những người đang yêu. Vậy mà từ lâu ở Sài G̣n chữ cưng được sử dụng hết sức tự nhiên và thông dụng. Phải chăng trong ḷng người Sài G̣n, ai cũng đáng yêu, cũng thân thương như người yêu của ḿnh vậy? Từ cưng đă trở thành thứ đặc trưng chẳng thể lẫn với bất ḱ mảnh đất nào. Đó là cách xưng hô của cô bán bánh ḿ buổi sáng, của chú xe ôm, của chị soát vé xe buưt hay của chị bán rau ngoài chợ… Cách gọi ấy khiến cho xa lạ thành quen, khiến cho những nghi ngờ, đề pḥng phố thị bị xóa bỏ. Khiến cho một chàng lơ ngơ giữa thành phố lần đầu chợt ấm ḷng: “Hóa ra, Sài G̣n không đáng sợ như ḿnh nghĩ!”.
Tôi quê gốc miền Trung, khăn gói lên Sài G̣n học đại học. Sinh ra ở miền nắng gió nên giọng nói và cách xưng hô cũng “cứng ngắc” – theo như lời bạn bè nhận xét. Thời gian đầu vào Sài G̣n, nghe giọng ngọt ngào, thấy người ta xưng hô là cưng tôi không quen, cứ thấy ngại ngùng. Chị chủ quán cơm trước dăy nhà trọ mỗi lần thấy tôi đến th́ liền xởi lởi: “Hôm nay ăn trễ vậy cưng? Mai mốt học hành ǵ cũng ráng ăn cơm cho đúng giờ nghen!”. Gă trai như tôi chỉ biết găi đầu cười. Thường tôi chỉ kêu dĩa cơm nhỏ cho đỡ tốn tiền vậy mà lúc nào chị chủ cũng thêm cơm, thêm rau xào. Bảo rằng: “Cưng ăn nhiều có sức mà học”. Đôi khi tôi nghĩ, người Sài G̣n xởi lởi, ngọt ngào vậy nhưng trong bụng biết có vậy không? Nhưng rồi tôi hiểu, phố thị xa hoa nhưng chẳng phải ḷng ai cũng chật. Người ta ngọt ngào, xởi lởi nhưng chẳng phải chỉ là xă giao thường t́nh.
Sài G̣n có muôn vạn điều để kể, đề bàn luận, chiêm nghiệm và cũng để xót xa. Là kẹt xe, khói bụi, xô bồ, ồn ă… Đôi lúc người ta buồn khi nh́n những ngôi nhà chọc trời cứ thi nhau mọc lên lấn át những mái ngói rêu phong cũ kĩ. Đôi khi thấy nơi chốn ḿnh đang sống cứ chật chội đến mức ngột ngạt. Thỉnh thoảng trên mặt báo người ta cũng bàn luận về những giá trị truyền thống mất đi trong thời công nghệ số. Nhưng dẫu Sài G̣n có phát triển đến đâu th́ vẫn luôn luôn tồn tại trong ḷng ḿnh những điều dễ thương bất biến. Đó là sự hào sảng, khí khái, thâm t́nh. Đó là chất giọng chẳng lẫn với bất ḱ miền đất nào. Đó là nơi người ta gọi nhau bằng cưng như gọi người yêu của ḿnh vậy.
Sài G̣n muôn đời dễ thương như trong những vần thơ của Nguyên Sa:
“Sài G̣n mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không có bầy chim én
Thành phố đi về cũng đă xuân”.
Trịnh Nhă Ư
(Quận B́nh Thạnh)