Dang diễn ra rầm rộ khắp các trường học- Đó là chữ của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều dùng, khi ông chứng kiến cảnh các trường học đang thi nhau đốn hạ cây cổ thụ…
Tôi cũng nghẹn lời khi chứng kiến cảnh này!
Không có ǵ vô học, vô đạo đức, phản giáo dục hơn khi chính những người vốn được gọi là thầy cô giáo lại ra lệnh tàn sát những cây phượng và những cây cổ thụ khác trong khuôn viên trường học…
Nếu ai đă từng đi qua đời học sinh, ắt không thể quên được màu hoa phượng chói chang báo hè về…
Ai đă từng đi qua những trưa nắng đỏ trời sôi lửa, ắt sẽ quư giá những cây cổ thụ tỏa bóng mát bấy nhiêu…
Thế mà họ điềm nhiên chặt hạ!
Họ viện cớ tai nạn…
Với tư duy của những kẻ này mà đem ra quản lư xă hội th́ chúng ta sẽ bị cấm không lái ô tô, xe máy… v́ một ngày có bao người chết và bị thương do tai nạn giao thông? Sẽ bị cấm, chặt, khóa… hết mọi thứ! Con người sẽ trở lại thời hoang dă ăn lông ở lỗ…
Tôi cứ nghĩ măi, những người ra lệnh chặt cây ấy, họ có cái đầu để nghĩ không?
Họ chỉ cần đến công ty cây xanh, viện, trường lâm nghiệp… nhờ đánh giá, cây nào sâu bệnh, cây nào già yếu hết date, cây nào cần cắt tỉa cành lá… rồi theo tư vấn của chuyên môn mà làm, thế là xong.
Nhưng không. Họ lạnh lùng và ngu độn ra lệnh chặt và chặt! Họ làm ra một cuộc tàn sát cây kinh hoàng đến nỗi tôi tưởng như bọn nazi, bọn polpot diệt chủng đang đội mồ sống lại…
Việc này không chỉ là thảm sát cây xanh, mà c̣n chính xác là THẢM SÁT VĂN HÓA! Như nhà thơ Nguyễn Quang Thiều nhận định…
Mấy hôm trước, đọc tin thầy giáo hiệu trưởng trường nơi học sinh tai nạn nhận lỗi về ḿnh, tôi đă âm thầm vui. Dù sao th́ ngành giáo dục vẫn có những người thầy đúng nghĩa…
Hôm nay chứng kiến cảnh các trường đua nhau hạ sát cây xanh, tôi buồn vô hạn. Tôi nghĩ măi mà không giải thích nổi hành động của họ. Một trong những phương pháp giáo dục kinh điển là NÊU GƯƠNG!
Vậy th́ những người chặt cây kia, những kẻ vẫn đang mang danh thầy cô giáo kia, họ định dạy ai? Định nêu cái gương ǵ???