Đau buồn nhất không phải là chia ly, mà là đến cả cơ hội để nói lời vĩnh biệt cũng không có
Hôm nay là ngày giỗ đầu của Ba tôi. Đúng ngày này năm ngoái, sau hơn hai tháng ṃn mỏi cô đơn trên giường bệnh, những mong có thể cầm cự để con cháu kịp về tiển ông lần cuối. Nhưng sức người có hạn, COVID-19 như bức tường tàn khốc, ngăn sông, cấm chợ, để rồi ba tôi lặng lẽ ra đi trong cô độc, trong nỗi ray rức tận cùng của con cháu.
H́nh ảnh ông nằm trơ trọi, khuôn mặt trắng lạnh không một chút huyết sắc, trên bụng có nhánh chuối xanh đặt hờ hững, bên cạnh có mẹ tôi ngơ ngác khóc cười.. Cả đám con nh́n h́nh ảnh này qua video mà khóc ngất. Hơn 30 người con lẫn cháu, không một ai có thể về thăm ông, nắm tay ông lần cuối. Không ai có thể đưa ông một chặng đường từ nhà ra nghĩa trang. Có ngôn ngữ loài người nào diễn tả được cho hết, cho đúng nghĩa nỗi đau này?.
Mới hôm qua nghe tin buồn Cậu tôi mất ở Qui Nhơn. Người già có tuổi, đau bịnh đă nhiều năm th́ ra đi cũng là lẽ thường t́nh, ai mà không một lần phải bước qua cửa tử. Nhưng đau buồn ở chỗ gần giống trường hợp Ba tôi, không sớm không muộn, cậu lại ra đi đúng ngay cao điểm của dịch bệnh, ngay lúc cả nước đang gồng ḿnh chống dịch. Con cháu nước ngoài về không được đă đành, mà ngay cả con cháu trong nước cũng rất khó khăn để về. Sài g̣n - Qui nhơn sao giờ lại xa vời vợi? Từ Sài g̣n về Qui nhơn cũng phải cách ly?. Người chết, người sống có ai mà tưởng tượng được chuyện ǵ đang xảy ra?. Thế rồi đám tang cậu cũng lặng lẽ như những đám tang mùa dịch bệnh khác, chỉ có những ṿng hoa đưa tiễn. Con cháu không về được. Ở Sài g̣n, phút cuối hai người con: trưởng nam, trưởng nữ, cùng cậu Út, ba người đôn đáo chạy được giấy tờ, cũng may về tới Qui nhơn kịp lúc di quan. Hoàn cảnh đau buồn này mấy ai nghĩ được sẽ xảy ra với ḿnh, ngay tại đất nước ḿnh. Cách nhau có mấy trăm cây số mà như xa vời vợi, như cách nhau hai đầu trái đất, như sự sống và chết, chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng mà là khôn cùng, là vô tận ...
Hay tin cậu mất, chị em tôi vô cùng đau xót. Dù đă đoán trước có ngày này nhưng ḷng không khỏi tiếc thương. Thương cho người cậu tốt bụng. Tuy lời lẽ cậu không thường ngọt ngào, nhưng hành động lại vô cùng chu đáo, ấm áp. Nhớ lại khoảng thời gian mới mất nước, nhà cửa bị tịch thu, Ba tôi đi tù, mẹ phải bương chải theo xe buôn bán nuôi chồng và bầy con 8 đứa nheo nhóc. Chị em tôi lúc đó tá túc tạm nhà Ngoại, tám đứa loi choi thiếu cha, vắng mẹ, bữa mắm, bữa rau qua ngày. Gia đ́nh cậu lúc này ở căn nhà sát bên, tuy ngăn phía trước nhưng thông phía sau với nhà ngoại. Cậu ít nói nhưng tâm ư lắm, cứ đi rảo lên, rảo xuống, âm thầm để mắt coi đám cháu sống ra sao? hôm nay ăn ǵ? cần ǵ?. Để rồi thấy mợ khi th́ cục thịt, lúc th́ khúc cá đem xuống cho chị em tôi. Tấm ḷng của cậu khi đó, dù chưa trưởng thành nhưng cũng đủ cho tôi thấu hiểu và biết ơn. Để rồi sau này đường đời tuy vạn lối rẽ, nắng mưa có lúc cuốn trôi đi nhiều thứ, nhưng ân t́nh của cậu th́ không bao giờ phai nhạt.
Khi hay tin em trai ḿnh mất, Mẹ tôi ngồi lặng thinh, ánh mắt xa xăm như lạc vào cơi mộng. Có lẽ bà đang h́nh dung về những ngày tháng xa xưa, ngày c̣n bé hai chị em đă có những ngày tươi đẹp cùng nhau. Nhớ về câu chuyện vui lúc bé, có lần cậu ngồi chơi với mẹ dưới dàn thiên lư, cậu đánh rắm rồi hài hước: chị ơi, ngửi coi.. mùi hương thiên lư bay ra ngào ngạt.. Bà dường như không muốn hiểu, từ chối muốn biết, và rồi trí óc mù sương của bà lại chập choạng ánh hoàng hôn cuối ngày. Cứ thế, tất cả chỉ c̣n lại một màn đêm cô tịch, quạnh quẻ như ánh trăng khuya. Đêm nay bà một ḿnh một bóng, đau buồn nhất không phải là chia ly, mà là đến cả cơ hội để nói lời vĩnh biệt cũng không có.
Cậu ơi! nơi xa, Mẹ cùng các cháu xin gởi lời thương iêu đến cậu và cầu nguyện cho Cậu sớm siêu thoát.
THÀNH KÍNH PHÂN ƯU
|
|