"Có những lúc khó khăn, tôi không có tiền ăn, phải đi bán máu lấy 20 ngàn mua ḿ gói ăn, ăn sống ăn chín ǵ cứ ăn, đến giờ nh́n thấy ḿ gói tôi sợ muốn chết" – Cát Phượng nói.
Cát Phượng là một nghệ sĩ nổi tiếng của sân khấu kịch và phim ảnh Việt Nam. Ít ai biết, cô từng trải qua một giai đoạn đầy khó khăn trong sự nghiệp của ḿnh.
Mới đây, tại chương tŕnh Chuyến xe thời gian, Cát Phượng đă chia sẻ lại những kỷ niệm về thời khó khăn đó.
Ngọc Trinh đi du lịch giải khuây, ẩn ư về "chuyện xui xẻo" xảy ra thời gian qua
Năm 20 tuổi, tôi đang là gái quê và lần đầu đặt chân lên thành phố. Hồi nhỏ, tôi mê nghề diễn dă man nên quyết tâm phải theo đuổi nó.
Ở dưới quê tôi ngày xưa nấu cơm bằng bếp củi nên vỏ nồi bị đen, tôi thường xuyên phải lấy ra chùi cho sạch. Trong lúc chùi nồi, tôi vừa hát vừa diễn. Mới mười mấy tuổi tôi đă có máu nghệ thuật rồi. Tôi c̣n lấy ô ra để diễn và hát vọng cổ.
Ba tôi thấy thế liền hỏi ngay xem tôi có bị bệnh không. Thế rồi ba tôi phát hiện ra tôi mê nghệ thuật nhưng lại không cho tôi theo nghề.
Ba tôi từng là nhà báo, chuyên phê b́nh phim ngày xưa nên biết nghề diễn khổ sở lắm, ông gọi là xướng ca vô loài.
Năm 1988, trường Sân khấu Điện ảnh xuống tỉnh tôi để tuyển học sinh. Tôi đi thử và đậu luôn nhưng ba không cho đi, lấy xích xích chân tôi lại. Tôi đành phải chịu, bảo thôi không đi theo nghề này nữa.
Tôi c̣n nhớ, ba tôi bảo: "Trồng trầu trồng lộn dây tiêu. Con đi hát bội mẹ liều con hư". Tôi buồn muốn chết, khóc hoài.
Sau đó, ba tôi lên Sài G̣n làm ăn, tôi thấy thế liền đi theo và đăng kư vào trường Sân khấu để học, dính nghiệp từ đó luôn.
Tôi không có tiền ăn, phải đi bán máu lấy 20 ngàn mua ḿ gói ăn
Ban đầu, tôi thi vào hệ B là hệ phải đóng tiền, lớp đó c̣n có cả Việt Trinh. Nhưng học được 3 tháng là lớp tan ră v́ không ai chịu đóng tiền học.
Tôi buồn quá mới bảo: "Tụi bay cứ học đi, tao kiếm tiền đóng cho tụi bay" nhưng chúng nó không chịu.
Đúng lúc tôi đang buồn, khóc th́ cầm tờ báo lên đọc và thấy thông báo trường Sân khấu tuyển sinh. Tôi mừng quá đi thi và đậu hệ A, là hệ không mất tiền học. Năm đó, tôi c̣n được lănh 70 ngàn của nhà trường. 70 ngàn năm đó to lắm..
Ba thấy tôi thi đỗ liền nói: "Nghiệp th́ con phải học, nhưng đừng làm mất thanh danh gia đ́nh".
Có những lúc khó khăn, tôi không có tiền ăn, phải đi bán máu lấy 20 ngàn mua ḿ gói ăn, ăn sống ăn chín ǵ cứ ăn, đến giờ nh́n thấy ḿ gói tôi sợ muốn chết.
VietBF @ Sưu tầm