Truyện Ngắn tuyển chọn - Page 9 - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Thơ ca - Poetry


Reply
Page 9 of 14 « First 5678 9 10111213 Last »
 
Thread Tools
Old 12-31-2020   #161
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

DUYÊN PHẬN !

Ngày cô bé Joan Grace đẩy cửa bước vào tiệm của Pierre Richard th́ Pierre là con người cô độc nhất thành phố. Có lẽ hồi ấy các bạn đă được nghe phong phanh câu chuyện đó. Nhưng báo chí không nêu tên mà cũng không kể chi tiết nên hôm nay tôi xin thuật lại tường tận.
Pierre đă được ông nội để lại cho một cửa tiệm bán đồ cổ. Trong cái tủ kính nhỏ xíu anh chất đủ các thứ đồ kỳ cục: ṿng, mề đay đeo vào dây chuyền có từ thế kỷ trước, nhẫn vàng, hộp bạc, ngọc thạch hoặc ngà chạm trổ, tượng nhỏ bằng sứ.

Buổi chiều, mùa đông hôm đó, một em gái đứng áp trán vào tủ kính, trố mắt ngó kỹ từng vật cổ lỗ đó như muốn kiếm một vật ǵ. Bỗng em ngững đầu lên, vẻ khoan khoái rồi đẩy cửa bước vào tiệm.
Tiệm tối tăm mà c̣n bừa băi hơn mặt tiền nữa. Có những ngăn tủ muốn sập v́ chất quá nặng: hộp đựng tư trang, súng lục cũ không c̣n dùng được nữa, đồng hồ chuông đèn; c̣n trên sàn th́ chất đống nào là giá để củi trong ḷ sưởi, đờn măng-đô-lin và những đồ cũ kỹ khó mà phân loại được.
Pierre ngồi ở sau quầy. Mặc dầu mới ngoài ba mươi mà tóc của anh đă hoa râm. Anh ngó cô bé.
Em hỏi:
- Thưa ông, con có thể coi chuỗi ngọc lam bày ở tủ kính không ạ?
Pierre kéo tấm màn, lấy chuỗi ngọc ra đưa cho cô bé xem. Những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trong bàn tay xanh xao của anh. Em đỡ lấy, thốt lên lời khen:
- Đẹp quá! Xin ông gói lại thành một gói đẹp cho con.
Pierre lạnh lùng ngó em:
- Có ai sai em đi mua hả?
-Thưa không. Con mua cho chị Hai con. Chị đă nuôi nấng con từ khi má mất. Đây là lễ Noel đầu tiên chị em con được ở gần nhau. Con muốn tặng chị một món quà đẹp.
Pierre nghi ngờ hỏi:
- Em có bao nhiêu tiền?
Em mở khăn tay ra, đổ lên bàn một nắm bạc xu, bảo:
- Con đă đập con heo của con ra đấy.
Pierre Richard ngó em, vẻ trầm tư. Rồi anh ư tứ cầm chuỗi ngọc lên, sợ em trông thấy giá tiền. Nói thẳng cách nào cho em biết được? Cặp mắt xanh đầy tin tưởng của em gợi cho anh nhớ lại vết thương ḷng thời trước.
Quay lưng lại em, anh bảo:
- Em đợi một chút nhé.
Rồi vừa lúi húi làm một việc ǵ đó, anh vừa quay lại hỏi:
- Em tên ǵ?
- Thưa, Joan Grace.
Khi quay lại th́ trong tay anh đă cầm một gói nhỏ bao bằng giấy lụa đỏ và cột bằng một băng lụa màu xanh lá cây. Anh đưa cho em bé và bảo:
- Này, coi chừng em đừng đánh rơi nhé.

Em Joan mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt về nhà. Anh nh́n theo, một nỗi buồn mênh mông dâng lên trong ḷng. Em nhỏ đó và chuỗi ngọc lam khêu gợi lại một vết thương ḷng không bao giờ lành hẳn của anh. Tóc em vàng như lúa chín, mắt em xanh như nước biển; mới mấy năm trước, anh đă yêu một thiếu nữ cũng có mớ tóc đó, cặp mắt đó. Chuỗi ngọc đă tính để tặng nàng.
Nhưng một chiếc cam nhông trượt bánh trên con đường trơn trợt một đêm mưa đă làm tiêu tan ước mơ.

Từ đó anh sống cô độc, ôn lại hoài nỗi khổ tâm. Anh ân cần lễ độ tiếp khách, nhưng ngoài công việc ra, anh thấy đời trống rỗng vô nghĩa một cách khủng khiếp. Lầm ĺ, không giao thiệp với ai, anh rán quên mà không quên được, nỗi thất vọng như sương mù cứ mỗi ngày mỗi dày đặc.

Cặp mắt xanh của em Joan Grace gợi cho anh h́nh ảnh người yêu. Vào dịp lễ này, khách hàng tới đông, ai cũng bộc lộ niềm vui làm cho anh càng đau ḷng. Khách qua đường bước vào tiệm, chuyện tṛ, sờ mó các món đồ, trả giá lăng xăng.
Đêm Noel đă khuya rồi, khi người khách cuối cùng bước ra, Pierre Richard thở phào nhẹ nhàng. Thôi thế là qua được năm nay. Nhưng anh đă lầm.

Cửa th́nh ĺnh mở ra, một thiếu nữ xông vào. Anh thấy nhói ở tim: thiếu nữ có vẻ mặt quen quen nhưng anh không nhớ rơ đă gặp ở đâu, hồi nào. Tóc cô vàng hoe, mắt xanh thăm thẳm. Cô im lặng lấy trong túi xách ra một gói nhỏ bao vội vàng một thứ giấy lụa đỏ, lại có cả cái băng lụa màu xanh lá cây đă mở ra rồi. Và những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trên bàn:
- Chiếc chuỗi ngọc lam này có phải của tiệm ông không?
Pierre ngước mắt lên nh́n cô, nhẹ nhàng trả lời:
- Phải.
- Phải ngọc thật không?
- Nhất định rồi. Không phải thứ ngọc quư nhất nhưng ngọc thật đó.
- Ông có nhớ đă bán cho ai không?
- Bán cho một cô bé. Tên em là Joan. Em mua để tặng quà Noel cho chị Hai của em.
- Giá bao nhiêu?
Pierre nghiêm mặt đáp:
- Tôi không khi nào nói giá tiền khách hàng đă trả cho tôi.
- Em Joan chỉ có ít đồng tiền tiêu vặt làm sao em có đủ tiền mua chuỗi ngọc này?
Trong lúc đó, Pierre vuốt kỹ lại tờ giấy lụa, gói lại chuỗi ngọc. Anh bảo:
- Em đă trả đắt hơn hết thảy các người khác. Có bao nhiêu tiền em đưa tôi hết.

Hai người làm thinh. Cửa hàng bỗng tĩnh mịch lạ thường. Tiếng chuông từ một giáo đường ở gần đó bắt đầu đổ, văng vẳng đưa lại. Cái gói nhỏ đặt trên bàn, vẻ thắc mắc ḍ hỏi trong cặp mắt thiếu nữ và cảm giác hồi sinh kỳ dị dồn dập dâng lên trong ḷng Pierre, tất cả những cái đó đều là do t́nh yêu của một em nhỏ.
- Nhưng sao ông lại làm như vậy?
Pierre vừa đưa gói nhỏ đó cho cô vừa trả lời:
- Hôm nay là ngày Noel. Tôi bất hạnh không có ai để tặng quà. Cô cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô một lễ Noel vui vẻ với gia đ́nh nhé!

Thế là trong tiếng chuông đổ hồi, giữa một đám đông vui vẻ, Pierre Richard và một thiếu nữ mà anh chưa biết tên, cùng nhau bước qua một ngày mới đem lại nguồn hy vọng tràn trề trong ḷng mọi người.


Tác Giả: Fulton Oursler
Dịch Giả: Nguyễn Hiến Lê


Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! duyên phận .png
Views:	0
Size:	457.8 KB
ID:	1716662  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Antoan (01-26-2021), baolunbeau (01-26-2021), hoathienly19 (12-31-2020), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 01-01-2021   #162
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

CÁI DÁNG RẤT BUỒN

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đă thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo, chỉ độ một năm sau đó, anh không đọc theo nữa, anh chỉ nghiêng đầu lắng nghe, rồi bật khóc.. H́nh như anh biết được người kia vừa nói ra những câu ǵ rất thân yêu, rất thân thuộc với ḿnh, và điều đó làm anh xúc động, anh khóc rưng rức. Chị lại nhỏ nhẹ dỗ anh:
- Nín đi, nín đi, Thơ của anh, cô ấy nhớ đấy mà, phải vui chứ.

Anh nghe chị, ngoan như em bé, lau nước mắt, bằng mấy ngón tay, rồi cười, một nụ cười rất thơ trẻ.

Những năm kế tiếp, anh bắt đầu quên mặt họ hàng, quên mặt những người bạn thân, anh chỉ nhớ có chị thôi. Anh 85 tuổi, chị 80 tuổi. Hai vợ chồng già sống với nhau, con trai, con gái đều có gia đ́nh. Đứa ở xa, đứa ở gần cũng vậy thôi. Một năm tụ họp gia đ́nh đôi ba lần vào dịp Lễ, Tết.

Khi anh mới bắt đầu lăng quên, sức khỏe anh vẫn c̣n tốt, sáng sáng chị chở anh tới Gym. Chị bơi lội, anh ngồi ngoài nắng hóng mặt trời. Chị đi chợ, đi tới nhà bạn họp mặt luôn luôn có anh đi theo. Mỗi ngày anh một chậm hơn và quên nhiều hơn nhưng anh vẫn tự lo được vệ sinh cho ḿnh, chị chỉ cần nhắc.

Rồi bỗng một ngày anh không làm ǵ một ḿnh được nữa, chị phải phụ anh. Cơ thể chị nhỏ quá so với anh, chị không thể khiêng vác, tắm gội cho anh được. Anh bắt đầu ngu ngơ như một đứa trẻ c̣n mặc tă, mà anh đang mặc tă thật, chị không thể nào khênh, đỡ anh làm những việc vệ sinh cá nhân cho anh. Chị gọi con, con trai chị từ tiểu bang xa về t́m Home Care để gửi Bố vào.
T́m măi mới được một nơi gần nhà, Mẹ chỉ lái xe có 8 phút là thăm được Bố. Số tiền hơi cao, nhưng để con lo.
Con ở lại thêm vài ngày nữa yên tâm có chỗ tốt cho Bố mà Mẹ không phải đi xa, muốn thăm Bố lúc nào cũng được. Chị ngậm ngùi:
- Ừ thôi con về nhà với vợ, con đi.

Mấy hôm có con, chị yên tâm.. Con đi rồi, chị một ḿnh trống trải, thấy căn nhà của ḿnh sao nó rộng mênh mông thế này, căn nhà không có anh bỗng tự nhiên thành xa lạ, giống như chính chị cũng vừa dọn vào một ngôi nhà mới, chị buồn trống cả hồn. Buổi tối đi ngủ chị nghĩ tới anh ở nhà mới với những người xa lạ chắc anh c̣n buồn hơn chị bây giờ. Thương anh quá, chị mong sao cho đến sáng để vào thăm anh.

Anh đă ở nhà mới được hai tuần, mỗi ngày chị tới thăm, người ta không cho chị vào hẳn pḥng anh, ngay cả pḥng khách cũng chưa được vào (v́ đang thời Đại Dịch), họ đưa anh ra ngoài hàng hiên, nơi đó có sẵn mấy cái ghế cho anh chị ngồi gặp nhau. Chị thấy anh sạch sẽ, tươm tất chị cũng mừng, nhưng mỗi lần thấy anh hiền lành như một đứa trẻ ngoan, chị lại mủi ḷng.

Sao anh thay đổi nhanh thế! Gặp chị anh không vui, chị đứng lên về anh không buồn, trên nét mặt anh chị không thấy một cảm xúc nào, anh nh́n chị như nh́n cái cây hay bức tường trước mặt, ánh mắt anh không vui, không buồn. Con chim sẻ sà xuống sân cỏ trước mặt hai người, chị cầm tay anh lay lay, chỉ anh, anh nh́n mà như không nh́n, ánh mắt anh không biểu lộ một cảm xúc nào.
Khi tới thăm anh, chị cứ đinh ninh là khi anh bước ra, thấy chị, ánh mắt anh sẽ sáng lên, miệng anh sẽ mỉm cười và khi chị bịn rịn chia tay về, ánh mắt anh sẽ buồn buồn, tay anh sẽ nắm chặt tay chị. Nhưng không, anh thản nhiên đứng lên đi vào, không hề quay đầu lại.
Chị không thấy anh khổ, không thấy anh buồn hay vui. H́nh như anh không c̣n cảm giác buồn vui nữa. Sao anh thay đổi nhanh thế!

Chị nghĩ tới ba tháng mùa Đông sắp tới, người ta đă cho chị biết là sẽ không có thăm viếng v́ trời lạnh người già yếu không thể ra ngoài hiên được và thân nhân vẫn chưa được quyền vào bên trong, nếu đại dịch vẫn c̣n.
Chị nghĩ tới nét mặt vô cảm xúc của anh, nghĩ tới h́nh ảnh anh đi vào không hề quay đầu lại và chị đứng ứa nước mắt nh́n theo dáng cái lưng im lặng của anh khuất sau cánh cửa.
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó, chị cũng không được nh́n thấy, mặc dù nó vẫn hiện hữu.
Bất giác chị ôm mặt ḿnh nấc lên.


Trần Mộng Tú

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! 11aoikm-2230.jpg
Views:	0
Size:	364.6 KB
ID:	1717312  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Antoan (01-26-2021), baolunbeau (01-26-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (01-01-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 01-01-2021   #163
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

HAPPY NEW YEAR 2021

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! ny-99.gif
Views:	0
Size:	966.5 KB
ID:	1717313  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 6 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Old 01-23-2021   #164
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Người Mỹ da vàng.

Hôm nay trên đường đi làm, tôi cảm thấy buồn buồn, một nổi buồn nhẹ nhàng phảng phất trong tâm tư. Không hiểu v́ nghe bản nhạc "Riêngá Một Góc Trời" của Ngô Thụy Miên do lời ca của Tuấn Ngọc hay nh́n những cành cây lá úa rơi rụng bên đường của mùa thu ở miền trung Mỹ. Khung cảnh này, bản nhạc này và khôngá khí lành lạnh đă mang tôi lại dĩ văng của 26 năm về trước...
Năm ấy tôi mới 26 tuổi đầu, rời đất nước thân yêu tan nát bởi chiến tranh, tôi trèo lên con tàu Trường Xuân, để lại gia đ́nh cha mẹ, anh em, đi vào chân trời vô định để t́m tư do. Khi bước chân lên con tàu này tôi không biết là ḿnh sẽ đi đâu, nhưng không sao, tôi tự nhủ, đi đâu cũng được miễn là một nơi nào được tư do và không bị kiềm kẹp tù đầy.
Lần đầu tiên tôi đặt chân trên tiểu bang Arkansas lúc đó cũng vào tháng 11, khung cảnh ảm đạm của mùa thu với những hàng cây bên đường đều trụi lá, ngoài trời khá lạnh, bầu trời bao phủ bằng một màu xám tro tang tóc, buồn ơi là buồn. Phần th́ nhớ nhà phần th́ bở ngở trước khung cảnh lạ, tôi cảm thấy ḿnh lạc loài, đơn độc và nghỉ rằng có lẻ suốt đời tôi sẽ không bao giờ gặp lại gia đ́nh hoặc trở về Việt Nam nửa. Chúng tôi được đưa vào trại Fort Chaffee, vào những căn nhà củ bỏ hoang của quân đội Mỹ. Nhờ chút vốn liếng sinh ngữ tôi học khi c̣n ở trung học, và trường Sinh Ngữ Quân Đội để đi du học Mỹ năm 71, tôi xin được công việc làm đầu tiên là thông dịch viên cho người tỵ nạn ở trại. Một tháng sau tôi đă được nhà thờ bảo trợ và bắt đầu du nhập vào cuộc sống Mỹ.

Tháng 11 năm 1975, tôi đặt chân đến Springfield, thủ phủ của tiểu bang Illinois, nơi này một nhà thờ tin lành đă nhận tôi, giúp đở vài tháng đầu rồi sau đó tôi tự lập tự cường. Tôi và một vài người nửa là những người Việt đầu tiên đến tỵ nạn ở tỉnh này. Đối với dân Mỹ, họ thấy lạ và nh́n với vẻ thích thú. Khi chúng tôi mới đến họ mời chúng tôi ra toà đô chính và ông tỉnh trưởng đă tới bắt tay, viết hồ sơ đón mừng chính thức để đón chào chúng tôi. Đài truyền h́nh của tỉnh cũng đến để phỏng vấn tôi và đưa lên tin tức buổi chiều.
Lúc đầu tôi cũng đi t́m những công việc tầm thường như làm ở cafeteria, hăng mua bán xe hơi. Sau này tôi được giới thiệu qua làm cho hảng commercial mailing. Hảng này rất nhỏ, và mới được thành lập do một cựu quân nhân Mỹ lúc trước ông ta có qua VN tham dự chiến tranh một thời gian. Hảng chỉ có hai người, tôi và một thằng Mỹ cũng khoảng tuổi tôi. Vài năm sau hảng phát triển, mướn thêm người và mua thêm máy móc. V́ làm đó cũng lâu và có công trong việc phát triển hảng này, ông chủ tăng chức cho tôi làm manager.
Tôi nghĩ ḿnh đă lở sang xứ này rồi th́ phải chịu khó học hỏi thêm ngôn ngữ và phong tục để sống cho đàng hoàng và dung hoà với người Mỹ. Toi rủ thằng Mỹ làm chung với tôi thuê một cái trailer ở chung để học hỏi thêm sinh ngữ và lối sống của họ. Sống chung th́ cũng được nhưng tôi không hiểu sao thằng Mỹ này đôi lúc nó giận dử và đập nhà rầm rầm, tôi hỏi nó th́ nó chi mỉm cười và trả lời không có ǵ. Sau này tôi mới biết ở Mỹ có nhiều người tính rất nóng (short fuse) và thiếu kiên nhẩn nhiều lúc bực ḿnh chỉ làm những tiếng động lớn như đập tường, quăng đồ đạc.
Tiếng Anh của tôi mang tiếng là có học và đi du học Mỹ này nọ nhưng cũng chẳng vào đâu, nghe radio hoặc xem TV th́ cũng chử được chử không. Tuy nhiên tôi cũng cố gắng ngày ngày xem TV, đọc báo chí Mỹ, nếu chử nào không hiểu th́ coi tự điển. Nhiều đứa Mỹ nó hỏi tôi xem nói khó hơn nghe hoặc nghe khó hơn nói. Lúc đó tôi thấy cái ǵ cũng khó cả, nói cũng khó mà nghe cũng khó nên chỉ trả lời đại là nói khó hơn nghe, mà thực vậy, sau này tôi mới biết.
Vài năm sau tự nhiên một hôm ngồi xem TV tôi nghe được gần hết những câu chuyện trên đài TV, tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng v́ thấy tŕnh độ sinh ngữ ḿnh khá hẳn lên sau những tháng ngày học hỏi. Nhưng sau này tôi mới biết đó chỉ là bước đầu. Nghe được trên TV, chưa chắc là đă nghe và hiểu được khi đàm thoại hàng ngày với người Mỹ, v́ họ sẽ xài tiếng lóng (slang) hoặc nói không rỏ ràng và chững chạc như trên TV.

Người Mỹ rất thích khôi hài, người Việt ḿnh th́ trung thực cứ tưởng thiệt. Họ gặp nhau thi cứ nói giởn và ưa cười, lúc đầu nói chuyên với họ cái ǵ tôi cũng tưởng thiệt. Sau này họ cười và bảo rằng tao chỉ nói giởn thôi. Những câu chuyện khôi hài khi ngồi tụm năm tụm ba kể chuyện tiếu lâm nhiều lúc họ cười nhưng tôi không hiểu tại sao họ cười" Cái lối khôi hài của họ khó hiểu quá!ù Nhưng có đi sâu vào đời sống hàng ngay của người Mỹ các bạn mới thấy được cái lối khôi hài của họ.
Lúc Johnny Carson c̣n là vua cười ban đêm của hảng NBC tôi thường coi show ông ta để học hỏi thêm lối khôi hài của người Mỹ, lúc đó trên TV chỉ có mỗi show của ông ta, bây giờ th́ comedy show mọc lên như nấùm, nhiều quá tôi cũng chẳng coi show nào, hơn nửa muốn coi th́ cũng coi không được v́ nhằm giờ đi làm. Lối khôi hài của người Mỹ nhiều lúc đâm ra méo mó và đụng chạm tới những người khác. Tôi nhớ cách đây không lâu, trên David Letterman show, anh ta có nói tài (talent) của hoa hậu Columbia là nuốt vài chục quả bong bóng có bạch phiến! Các bạn cũng biết là nước Columbia nổi tiếng về sản xuất bạch phiến và buôn bán lậu nửa, những người buôn bán lậu này thường bỏ bạch phiến vào bong bóng và nuốt vào bụng. Letterman nói giởn như vậy th́ đụng chạm thể diện của nước này nên hoa hậu Columbia có than phiền, sau này Letterman phải xin lổi trên đài truyền h́nh.
Nhiều lúc họ dùng những lời khôi hài này để chế diểu những người nước khác, nào là Viets jokes, Chinese jokes, Polock jokes, Mexican jokes, Black jokes, Frence jokes v.v... Những người nào không phải da trắng và nói tiếng Anh rành đều bị chọc. Cả đến những người đàn bà Mỹ có tóc màu vàng (blonde jokes) cũng bị chọc, v́ họ cho rằng những người đàn bà nào có tóc vàng th́ không được thông minh lắm. Trên internet hàng ngày tôi nhậïn được ít nhất là 4, 5 emails khôi hài, rồi người này gởi cho người nọ cứ thế mà luân chuyển. Tên người Việt hoặc người Tàu cũng là một trong những đề tài để họ cuời. Một hôm thằng Mỹ làm chung với tôi hỏi tôi:

- Hey, do you know how the Chinese name their kids"
- No, tôi trả lời.
- They throw a pan on the wall and name the kid after that!
Bạn có thể hiểu hoặc cười được với sự khôi hài này chưa" Họ có ư nói là tên của người Tàu nghe như xong chảo đụng trên tường... Tên tôi cũng từng bị đưa ra trong đám đông để làm tṛ cười. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao khi mới qua tôi đi làm nhà hàng Mỹ, ông manager của nhà hàng này là người Nhật hỏi tôi tên ǵ, tôi nói tên tôi là Hương Văn Nguyễn, ổng nói tao gọi mày là Van đi nhé" Tôi nói OK, tuy nhiên tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao ổng không goi tôi bằng Hương mà gọi bằng tên giửa" Từ đó dến nay tôi dính chết với cái tên này. Tên Hương người Mỹ đọc không được, đâm ra họ đọc giống như Hung. Nếu các bạn ở Mỹ lâu, chắc các bạn cũng biết "well hung" là ǵ" Khi người Mỹ nói đến chử "hung", họ thường nghỉ đến "well hung", một tiếng lóng của Mỹ, tạm dịch theo tiếng Việt là "của quư lớn quá'" - nói về bộ phận sinh dục của đàn ông. Nếu người Việt nào có tên Hưng, Hương hoặc Hùng th́ coi chừng đấy nhé! Sau đây là vài tên Việt mà khi đọc ra người Mỹ ưa cười, v́ thế khi sinh con các bà các ông cẩn thận khi đặc tên con. Những tên như Tiết, Nhứt, Nhực, Khanh, Khánh, tôi sẽ nói qua cái lối phát âm và sự tưởng tượng của người Mỹ.
Tên Tiết, nếu đọc lạng quạng th́ họ sẽ nghĩ đến "tit", tiếng lóng của Mỹ có nghĩa là núm vú đàn ba!
Tên Nhứt, Nhựt, đọc không rỏ nó tưởng là "nut", các bạn cũng đă biết nó nghĩa là ǵ rồi, "nut" có nghĩa là khùng, điên.
Tên Khanh, Khánh, tên này rất nguy hiểm v́ đọc không đúng nó tưởng là "cunt", tiếng lóng và tục, ám chỉ bộ phận sinh dục đàn bà, xin lổi các bà nhé! Đó chỉ là một vài tên tượng trưng.
Không những tên người bị chọc mà tên đồ ăn cũng bị cười nửa. Khi tôi nói chuyện về đồ ăn VN với một thằng Mỹ, tôi nói thường thường cuối tuần tôi qua nhà một bà người Việt để bả nấu phở bán cho chúng tôi ăn, v́ ở đây không có tiệm ăn VN, nó lại cười và hỏi tôi:
- Do you eat "fur"" rồi nó tiếp tục nói.
- Did you ask her to see if you can eat some of her "fur""
Chử "fur" có nghĩa là "lông" đọc hơi tương tự như "phở", và "eat her fur"ù có nghĩa là ăn lông ǵ của đàn bà th́ các bạn đoán đi" Đầu óc người Mỹ nhiều khi hơi thô tục.

Lúc mới qua tôi có cặp với một em Việt Nam, ở với nhau được một năm rồi đường ai nấy đi, tôi cũng buồn nhưng biết làm sao. Sau này em và gia đ́nh dọn đi St. Louis, Springfield bây giờ lại trống vắng hơn nửa. Hết gái VN th́ đi tán gái Mỹ vậy, lúc đó mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng cặp một em Mỹ. Hôm đó di party ở nhà thằng bạn, con bồ Mỹ của nó giới thiệu con bạn nó cho tôi. Thấy cô bé xinh xinh tôi cũng thích nên chịu liền, năm đó nàng mới 17 tuổi, c̣n học ở trung học địa phương. Party đêm đó vui quá lại rượu ngà ngà nên tôi ngủ lại nhà bạn tôi. Tôi đâu biết rằng em Mỹ này nói dối mẹ để được ở lại. Hôm đó tôi ngũ dưới sàn nhà, cô bé ngũ trên sofa, bạn tôi th́ nó ngủ trong pḥng riêng với bồ nó. Nằm không lâu lắm, chưa nhắm mắt th́ cô bé đ̣i xuống sàn nhà ngủ chung với tôi. Hơi ngạc nhiên nhưng tôi chịu liền. Đâu ngờ duyên trời đă định, sau 5 năm bồ bịch với nhau chúng tôi có được một cháu trai và năm sau đó chúng tôi làm đám cưới.
Tôi không bao giờ nghỉ là ḿnh sẽ cưới một cô vợ Mỹ, nhưng cũng v́ con, hơn nửa gia đ́nh nàng cũng nói tới nói lui nên đám cưới là giải pháp cuối cùng. Tôi sống với nàng được đúng 10 năm, thêm được hai đứa con nửa sau đó chúng tôi ly dị. Tôi nghỉ ngay đến hậu quả của sự ly dị này, nghỉ đến phụ cấp gia đ́nh (child support), tiền luật sư v.v... Những ǵ tôi tạo dựng bao nhiêu năm nay đều phải chia đôi cho bà xả. Cả đến tiền hồi hưu trong sở tôi làm cũng phải chia đôi! Nhưng tôi coi như pha, không thương nhau nửa th́ đường ai nấy đi chứ sống với nhau làm ǵ cho khổ. Ở Mỹ ly dị là chuyện thường, tuy đau khổ thật, nhiều người đă t́m cách trốn tránh trả tiền child support. Có người làm những việc động trời như t́m cách giết con để không phải trả tiền phụ cấp.
Tôi c̣n nhó một thảm cảnh xăy ra ở Saint Louis cách đây vài năm, cặp vợ chồng này đang ly dị, ông chồng th́ làm nghề y tá, ông ta không muốn trả tiền phụ cấp cho con nên một hôm anh ta lấy mũi kim chích vi trùng bệnh HIV cho đứùa con để nó chết dần chết ṃn. Sau này cảnh sát khám phá ra, đưa anh đi toà và bị kết án chung thân.
Đối với tôi, tôi nghĩ ḿnh tạo dựng ra con cái th́ cũng phải có trách nhiệm nuôi nấng và chia xe gánh nặng với mẹ nó nên tôi không quăng ngại vấn đề này. C̣n 5 năm nửa đứa con út tôi mới được 18 tuổi, tôi mới trả xong nợ đời!
*
Chúng ta là ai trên đất nước này" Chúng ta là người Việt, người Việt-Mỹ hay người Mỹ" Câu trả lời có thể khác biệt từng người với lập trường của từng cá nhân.
Đối với tôi sau khi tuyên thuệ trở thành công dân Mỹ, chúng ta đă chấp nhận và hứa trung thành với đất nươc này, chúng ta là người Mỹ, "người Mỹ da vàng" gốc Việt, nói thế không có nghĩa là ta quên tổ quốc ta. Càng đi xa tôi càng yêu nước tôi và mới định nghĩa được ḷng ái quốc. Đây là Hợp Chũng Quốc, " The melting pot", danh từ này sao đúng quá, nó diễn tả được nguồn gốc của dân tộc Mỹ. Bạn đừng để người Mỹ nào chỉ trích về t́nh trạng di dân của bạn, v́ người Mỹ cũng di cư đến đây như bạn, hoặc tổ tiên họ cũng di dân đến đây qua bao thế kỷ trướcá từ những nước như nước Anh, Ái Nhĩ Lan, Đức, Pháp, Ư, v.v...
Ư th́ nhiều nhưng tôi không thể viết lên hết những kinh nghiệm về đời sống ở nước Mỹ một lần. Sau bao nhiêu năm sống biệt lập với người đồng hương, bây giờ tôi mới t́m lại được sự liên kết với cộng đồng Việt qua computer, báo chí, tôi bắc đầu nghe lại nhạc Việt, viết tiếng Việt. Nơi tôi ở coi như "khỉ ho c̣ gáy", cộng đồng người Viêt nhỏ bé, vỏn vẹn chưa tới một trăm người, nhiều khi cả tháng tôi không gặp người nào.
Hơn hai chục năm qua tôi không nghe nhạc VN, không nghe không phải không thích nhưng mỗi lần nghe tâm hồn tôi xáo trộn và đau khổ, h́nh ảnh và kỹ niệm ngày xưa hiện về ám ảnh tôi. Lúc trước khi muốn viết hoặc nói tiếng Mỹ tôi thường phải dịch ra từ tiếng Việt, bây giờ viết tiếng Việt đôi khi tôi phải dịch từ tiếng Mỹ ngược lại. Khôi hài thật, nhưng đó là sự thật! Tôi cảm thấy tôi c̣n nhiều may mắn hơn những người VN khác trên đoạn đường t́m tự do. Bao nhiêu người đă bỏ xác trên biển cả, hoặc bị hăi tặc hăm hiếp cướp bóc. Mỗi lần coi video tape hoặc đọc những câu chuyện này tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi khóc cho đất nước tôi, cho người Việt thân yêu, chúng ta đă bỏ tất cả tài sản, gia đ́nh, bạn bè, ra đi để t́m tự do và chúng ta đă trả một giá rất đắc cho sự tự do này.


Nguyễn Văn Hương

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! !50.jpg
Views:	0
Size:	146.3 KB
ID:	1730096  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Antoan (01-26-2021), baolunbeau (01-26-2021), cha12 ba (01-28-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 01-26-2021   #165
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Ư NGHĨA CỦA BỨC TRANH "SỰ THẬT NƠI ĐÁY GIẾNG"


Đây là một tác phẩm hội họa năm 1896 của nghệ sĩ người Pháp Jean-Léon Gérôme. Trong bức tranh, một phụ nữ khỏa thân (Sự Thật) la hét từ dưới giếng trèo lên, tay cầm roi da để trừng trị loài người. Bức họa này dựa trên câu nói 'Sự thật nằm sâu nơi đáy giếng.'
Đây là bức tranh nổi tiếng của hoạ sĩ người Pháp Jean Leon Gerome (1824-1904), mang tên “The Truth Coming Out Of Her Well“ tạm dịch là "Sự thật nơi đáy giếng".
Bức tranh này được vẽ năm 1894 dựa trên một câu chuyện dân gian như sau:
Chuyện kể rằng vào một ngày hè, Sự Thật và Dối Trá t́nh cờ gặp nhau. Dối Trá nói: "Hôm nay trời đẹp quá!". Sự Thật ngước nh́n lên và đúng như lời Dối Trá đă nói: Trời rất trong xanh, tràn ngập nắng vàng, từng cụm mây trắng lững lờ trôi thật đẹp...
Rồi cả hai lại đến bên một cái giếng. Dối Trá nói: "Giếng trong mát quá. Chúng ḿnh hăy tắm đi!". Sự Thật mới đầu c̣n nghi ngại nhưng khi nh́n xuống giếng, thấy nước trong mát thật, bèn trút bỏ bộ quần áo đẹp và nhảy xuống giếng tắm cùng Dối Trá.
Cả hai cùng bơi lội một lúc đến khi đột nhiên Dối Trá leo nhanh lên khỏi miệng giếng, khoác vào người bộ y phục đẹp đẽ của Sự Thật rồi bỏ chạy thật nhanh.
Sự Thật hốt hoảng leo lên miệng giếng, vừa bối rối vừa tức giận đuổi theo Dối Trá để giành lại bộ quần áo nhưng nàng đuổi tới đâu cũng có đám đông hai bên đường túa ra chỉ trỏ, cười nhạo v́ nàng hoàn toàn lơa thể. Một số sượng sùng ngoảnh mặt đi không thèm nh́n Sự Thật.
Sự Thật trần trụi cảm thấy xấu hổ nên nàng không đuổi theo Dối Trá nữa. Sự thật tội nghiệp đă quay lại giếng và náu ḿnh ở đó măi măi.
Kể từ đó, Dối trá đi khắp thế giới, khoác áo như Sự thật, đáp ứng nhu cầu của thế giới và không hề muốn nh́n thấy Sự thật trần trụi.
Về sau, loài người không c̣n ai nh́n thấy được Sự Thật nữa. Họ chỉ thấy Dối Trá ung dung hiện diện ở mọi nơi, mọi lúc. Họ luôn tán dương nó, vuốt ve nó, say mê nó, học đ̣i theo nó, chỉ v́ vẻ ngoài hào nhoáng và đẹp đẽ mà nó đă ăn cắp từ Sự Thật.
Sự Thật dẫu có tốt th́ vẫn luôn là trần trụi, Dối Trá dẫu xấu xa nhưng lại vô cùng quyến rũ! Chừng nào loài người c̣n say mê trước những ngọt ngào và kiều diễm th́ chừng nấy Sự Thật c̣n lặn rất sâu.


Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! (+Sự thật.jpg
Views:	0
Size:	127.2 KB
ID:	1731790  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (01-30-2021), cha12 ba (01-28-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 01-28-2021   #166
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quá đổi vô t́nh !

Tuần rồi tôi có dịp đi thăm hai người, một người bạn đang nằm trong quan tài tại nhà quàn, và một bà cô đang nằm trong nhà dưỡng lăo.
Người bạn không biết tôi là ai đă đành, v́ người ấy đă chết, nhưng bà cô c̣n sống cũng không biết tôi là ai v́ bà đă mất trí nhớ!

Người bạn này ngày hôm trước c̣n vui vẻ chuyện tṛ với bạn bè, nhưng sáng hôm sau, người nhà không thấy thức dậy, vào pḥng th́ thấy ông đă chết.
Bà cô, một đời giàu có lẫy lừng, giờ cũng trắng tay, vào chỗ nghỉ cuối cùng cũng đă hơn năm.

Cả hai người không ai thấy khổ, một người đă qua bên kia thế giới, chỉ c̣n lại xác thân rồi cũng tan rữa trong ḷng đất hay thành tro bụi rải xuống ḷng biển, người c̣n lại phần trí nhớ đă là một khoảng không gian mờ mịt, chỉ sống theo bản năng, hít thở hay biết đói, đau, đâu c̣n nh́n ra mặt người quen nữa.

Trong khoảng thời gian gần đây, tôi thấy bạn bè, hay người quen biết bỏ thế giới nay ra đi khá nhiều, và nhiều lúc ra đi quá đột ngột.
Những điều chúng ta thường nghĩ là không ngờ, nhưng lại xảy ra, nhiều lúc có cái cảm giác là chuyện phi lư, nhưng thật ra là chuyện rất thường vẫn xảy ra trong cuộc đời thường.

Mấy tuần trước, trong bữa ăn sáng với một người bạn cùng đơn vị cũ, bỗng dưng tôi chợt nhớ đến một anh bạn làm chung pḥng, hơn mười lăm năm nay, sau khi bị stroke, chỉ quanh quẩn trong nhà.
Tôi đề nghị với bạn, ăn sáng xong sẽ ghé qua thăm, kẻo lâu ngày quá không gặp bạn cũ. Bạn tôi chần chừ: – “Hay để bữa khác đi anh. Hôm nay tôi phải chạy về nhà có chút việc.”
Tuần sau, điện thoại reo, tôi mở máy, bạn tôi cho biết: – “Sơn chết rồi anh!” Tôi la lên: -“Đă nói mà, phải chi hôm nọ đi thăm th́ đâu phải hối hận như bây giờ!”
Bạn tôi c̣n vớt vát: -“Hôm đó đi thăm th́ Sơn cũng đă vào bệnh viện rồi! Bây giờ th́ đă quá trễ, tang lễ mới cử hành cách đây ba hôm. Theo sở nguyện của người chết, gia đ́nh không đăng cáo phó!”
Bạn tôi biết tin v́ vừa đọc được tên Sơn trên trang phân ưu.
Tôi bắt đầu nổi cáu: “Th́ ít ra vào bệnh viện, cũng gặp nó một lần trước khi nó chết!”

Tôi đăng một mẩu chia buồn ngắn ngủi trên một tờ nhật báo, mở đầu bằng câu:“Quá đỗi vô t́nh, được tin trễ….” Nhưng người chết đâu có xem được trang báo và biết cho nỗi hối tiếc của chúng tôi.

Nói ra th́ buồn trong khi nhiều người đang vui!
Mới nghe tin trễ, vợ một người bạn qua đời đă hai tháng nay, bà trối trăng, ngoài gia đ́nh, đừng tin cho ai biết.
Gọi một số bạn đi thăm th́ lại nghe tin một người bạn tháng trước mới đưa vợ vào pḥng cấp cứu, và nay đang ở trong nursing home.
Thật cũng quá vô t́nh, trách cuộc sống bận rộn, hay trách ḿnh ít khi nghĩ đến người khác, số phận thiệt tḥi, bất hạnh hơn ḿnh. Nghĩ đến việc ǵ, nên làm ngay, thời gian không đợi ḿnh, và người bạn tôi cũng không c̣n thời gian để nằm chờ.
Đă có thời gian nằm bệnh viện, rồi nơi phục hồi, tôi biết nỗi cô đơn của người bệnh là to lớn như thế nào.

Tôi được xem một cuốn phim Mỹ, trong đó một vị linh mục khuyên một người trai trẻ, nếu có cơ hội nên đi viếng thăm tang lễ của người quá cố, người bệnh trong nhà thương, người kém may mắn trong nhà tù. Đó là những việc lành.
Và với tôi, xin thêm, những người già, kẻo không c̣n kịp nữa!

Hôm qua tôi vừa được điện thoại của một người bạn đă về hưu, nghĩa là cũng đă đến tuổi già, ở miền Đông nước Mỹ.
Anh cho biết anh đang có một chương tŕnh đi ṿng quanh nước Mỹ và cả Canada để thăm những người bạn thân, bệnh tật và già yếu.

Anh cho biết thêm, chỉ trong ṿng nửa tháng, anh đă mất đi ba người bạn, lớn cũng như nhỏ tuổi, bệnh tật hay không, nên bây giờ có thời giờ nên thăm viếng, gặp gỡ nhau, kẻo“một mai bóng xế trăng lu, con ve kêu mùa hạ, biết mấy thu mới gặp chàng!”

Tôi biết ở Mỹ này, nhiều người v́ sinh kế phải đi làm ở tiểu bang xa, không có thời gian trở về thăm cha mẹ.
Vào những dịp Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán, cha mẹ vẫn ngóng đợi con về.

Con th́ có bao nhiêu công việc bận rộn ở sở; cuối tuần phải cắt cỏ, dọn dẹp nhà xe, đưa con đi học đàn, học vơ; mùa hè phải đi “vacation;” vắng nhà không có ai săn sóc con chó, con mèo hay bầy cá Koi trong hồ, ai cho ăn.
Đến khi nghe cha mẹ mất mới hối hả, mua vé máy bay về phục tang và khóc lóc. Để làm chi nữa!

Chuyện kể, một cụ già, goá vợ, sống cô đơn, buồn rầu sau khi nghe điện thoại của con gái và các cháu nói rằng sẽ không trở về thăm cha vào dịp Giáng sinh năm nay.
Người con khác cũng hứa hẹn sẽ cố gắng để về thăm cha vào năm tới, thế nhưng đă ba mùa Giáng Sinh trôi qua, người cha vẫn cô đơn ṃn mỏi ngóng đợi những đứa con về.

Những người con sau đó đột ngột được thân nhân báo tin cha qua đời, lúc này, họ mới bàng hoàng nhận ra ḿnh có một người cha trên đời này, và hôm nay cha đă không c̣n nữa.
Ḷng tràn đầy hối hận và đau đớn, mắt rướm lệ, những đứa con vội vàng trở về nhà để tham dự tang lễ.

Bước vào nhà, họ ngạc nhiên khi thấy một bàn tiệc đă sắp sẵn. Người cha già bất ngờ bước ra, và câu nói đầu tiên của ông là:
“Xin thứ lỗi cho Cha. Cha chẳng c̣n cách nào khác để gọi các con trở về thăm Cha.”

Bày ra bông hồng trắng, bông hồng đỏ mà chi? Nhiều lúc chúng ta quên chúng ta c̣n cha mẹ ở ngay trong nhà, trong thành phố, trong một tiểu bang xa, hay cả trong một nhà dưỡng lăo.

Xin hăy thăm viếng, trang trải tấm ḷng, lo lắng, đừng để một mai kia ŕnh rang nghi lễ “làm văn tế ruồi!”


Huy Phương.

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! +++mat-nam-nhi.jpg
Views:	0
Size:	65.7 KB
ID:	1732726  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (01-30-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 01-29-2021   #167
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Kiếp người... chua chát !


Tôi đang ngồi xem tin tức thế giới trên màn h́nh chiếc máy tính Bảng hiệu Apple, cái máy ấy tuy là thứ vô tri vô giác, thế nhưng bây giờ lại chính là bạn, là con, là cháu của tôi trong những tháng ngày c̣n lại , của cuộc đời trong cái Viện dưỡng lăo Club Health care này đây, tôi sống trong một pḥng riêng v́ là c̣n tự chăm sóc bản thân được, không như những người khác lú lẫn , mất tự chủ th́ phải sống chung pḥng lớn 2-3 người, để c̣n tiện hổ trợ nhau trong việc bấm chuông gọi điều dưỡng khi cần giúp.
Bổng chuông điện thoại reo vang :
- Hello.
Đầu dây bên kia giọng cô con gái thứ của tôi lên tiếng :
- Con chào Ba , Ba có khoẻ không ?
- Ba khoẻ, ăn uống ngon miệng, ngũ tốt, nói chung là Ba khoẻ tụi con đừng lo lắn , ở đây Ba sống thấy rất thoải mái.
- Ba ơi ! Ba c̣n nhớ câu chuyện về đứa bé lai Mỹ đen , mà khi xưa Ba kể Ba tính nhận nuôi , khi người Mẹ muốn bỏ ở Quân Y Viện Nha Trang , nhưng Mẹ không chịu v́ thằng bé là lại Mỹ đen, nên Mẹ sợ người đời dị nghị đó không B .
- Ừ Ba nhớ, nhưng sau hả con ?
- Hôm nay, con có khám mắt cho một người, khi đọc hồ sơ th́ con khá ngạc nhiên là anh ta có ngày tháng năm sinh trùng với con và cả nơi sinh luôn. Cho đến khi gặp anh, th́ Ba biết không anh ấy là người Việt lai Mỹ đen luôn, thật quá trùng hợp phải không Ba.
- Trời, không lẽ quả đất tṛn đến vậy sao?
- Trong khi thăm khám mắt, chúng con có hỏi chuyện nhau, th́ anh ấy cũng rất ngạc nhiên và muốn được gặp Ba, nên con gọi điện để hỏi ư Ba đây.
- Ồ tốt thôi, con cứ nói anh ấy có thể đến gặp Ba bất cứ lúc nào nha.
- Dạ, để con thông báo lại cho anh ấy.
- Nè con, thằng Kevin và con Tina tụi nó vẫn chơi đùa khoẻ chứ?
- Dạ , hai cháu khoẻ và quậy phá lắm Ba à, để con sắp xếp cuối tuần nào đó sẽ chở hai cháu vào thăm Ba nghen.
- Ừ, vậy đi, chớ Ba nhớ tụi nó lắm rồi.
- Vậy thôi con tiếp tục làm việc đây, Ba nhớ giữ ǵn sức khoẻ đó nghen, con chào tạm biệt Ba.
- Ừ.
Tiếng đặt máy đánh “cộc“ khô khan từ phía bên kia vọng lại , như tiếng gơ của vị quan toà khi kết án một người, nó gọi bằng điện thoại bàn của Bệnh Viện Mắt đó mà.

Tôi năm nay mới 67 vừa mới đúng tuổi về hưu năm ngoái, vợ của tôi đă mất cách đây 5 năm Năm ngoái sau khi về hưu, đêm đó bị tôi bị tai biến mạch máu năo, nên đưa vào Bệnh Viện nằm điều trị , sau một thời gian tôi phục hồi hẳn, chỉ bị liệt nhẹ một bên cơ mặt , nhưng không hiểu sao .. sau đó tôi lại được chuyển thẳng vào cái Viện dưỡng lăo này , chứ không được về nhà ... thật là tủi thân! Sau đó tôi có hỏi nhân viên Văn pḥng tại đây để biết lư do, th́ mọi sự mới vớ lẽ... đến bẽ bàng cho đời tôi.
Số là tất cả mọi người già được người thân gởi vào đây, chủ yếu là do nguyên nhân lú lẫn, hay quên hoặc mất tự chủ trong vấn đề vệ sinh cá nhân. Họ vào đây từ nhà của họ và sau khi họ đă tṛ chuyện với con cái, rồi thống nhất đi đến quyết định .. vậy họ đỡ tủi hơn tôi rồi, v́ họ được một phần quyền quyết định.
Riêng tôi, khi ở Bệnh Viện chuẩn bị xuất viện, th́ con cái tôi đă nói chuyện với Bác Sĩ và than phiền rằng tôi hay lú lẫn, quên trước quên sau .. ôi trời ! tụi nó c̣n trẻ mà đôi khi c̣n quên tắt bếp nấu , quên nồi nước đang sôi, chứ huống hồ tôi .. luật ở Mỹ nó thế, Đất mước văn minh mà, nghe vậy là hợp lệ rồi , đây là người cần sự chăm sóc và theo dơi thường xuyên, vậy th́ các cơ sở Viện dưỡng lăo mới mọc như nấm , ăn nên làm ra được chớ và rồi con được tiếng là Đất nước có chế độ chăm sóc người già tốt nhất nh́ thế giới nửa chứ .. ôi ! cái sự đời đầy nghịch cảnh chát .. chua .
Tôi có đến ba đứa con , 2 trai , 1 gái .. con trai đầu là kỹ sư đang làm việc cho NASA , đưa con gái thứ hai là Bác Sĩ Mắt và thằng con trai út CEO của tập đoàn Dầu khí ESSO MOBIL và hai cháu ngoại , bốn cháu nội tất cả c̣n nhỏ , đứa lớn nhất chỉ 7 tuổi ... một gia thế khủng , được chăm lo nuôi nấng ăn học từ đôi tay của người Ba già nua này , nhưng già mà sức khoẻ tôi c̣n rất tốt , đi đứng nhanh nhạy , đầu óc minh mẫm ... thế mà thật cay nghiệt .
Ba ngày sau , tôi được thông báo có người muốn gặp , đă biết trước nên tôi đồng ư .
Bước ra , tôi trông thấy một người đàn ông trung niên , ừ tuổi bằng con gái tôi là 39 đúng rồi , anh ta là Mỹ lai đen , thân h́nh khá phốp pháp , cao to như di truyền của Cha anh ta vậy .
Gặp tôi anh đứng dậy bắt tay :
- Con chào Bác , rất mừng v́ Bác đă cho phép con được gặp mặt .
- Chào Cậu , Cậu có muốn uống cafe , hút thuốc để nói chuyện được lâu và thoải mái không ?
- Ôi quí quá , mới gặp Bác lần đầu mà con đă cảm thấy nhẹ nhơm , thoải mái với sự ân cần của Bác rồi đấy . Dạ như vậy cũng được ạ .
- Vậy để tôi thông báo với người chịu trách nhiệm ở đây , về yêu cầu của ḿnh nha .
Tôi đi vào trong nói chuyện với nhân viên , để họ cho phép khách của tôi bào pḥng riêng và sau đó ra vườn đi dạo .
Tôi dẫn chàng trai đi vào pḥng ḿnh , để pha cafe xong :
- Bác cháu ḿnh đem cafe ra ngoài sân vườn uống và nói chuyện nha .
- Dạ .
Chúng tôi song bước ra ngoài vườn , đi trong im lặng như để cho đối phương đủ thời gian để cảm nhận về nhau và suy nghĩ về những ǵ cần nói .. ra đến nơi có bàn ghế đá và bóng râm , gió mát , chủng toii ngồi xuống , đốt điếu thuốc tôi hỏi :
- Sao ? bây giờ tôi có thể giúp anh điều ǵ nào ?
- Bác có thể kể cho cháu nghe về tất cả những ǵ Bác biết không ạ .
Nh́n về xa xăm , như một cuộc phim quay chậm đang được tua lại cách đây 39 năm ...
- Sáng hôm ấy vào thăm vợ của tôi đang nằm ở Bệnh Viện Quân Y Nha Trang , nghe vợ kể đêm qua có một người phụ nữ vừa sanh một bé trai lai Mỹ đen , đang muốn cho .. tôi đi qua nh́n thấy một đứa bé da ngâm đen nhưng thật dễ thương , trông nó c̣n đẹp hơn cả đứa con gái mà vợ tôi mới sinh , trán có ba nếp nhăn giống tôi , trán vồ , mũi găy .. tôi nói với vợ hay xin nó về nuôi luôn một thể , có ǵ thuê người trông nom phụ , nhưng vợ tôi không chịu v́ sợ người ngoài đàm tiếu sanh đôi mà một đứa đen , một đứa trắng , vậy là đi lang chạ sao ? thế nên chịu .. Mẹ cậu là một người đàn bà cao đẹp , nghe nói có chồng thường xuyên đi công tác xa , có lẽ bà có cuộc sống phóng túng nên khi sanh , phải từ Đà Nẳng vào tận Nha Trang để sanh , nếu là đứa con thuần Việt th́ bế về nuôi , c̣n không th́ ... chứ làm sao ăn nói với chồng đây , lúc đó thời chiến nên những đứa trẻ như cậu sẽ được đưa vào Trại cô nhi viện chăm nuôi , nếu có ai nhận làm con nuôi th́ cho ... Tôi chỉ biết có vậy thôi , không biết c̣n giúp ǵ được cho cậu nữa không ?
- Thưa Bác , suốt thời gian qua cháu chỉ thắt mắc về lư do tại sao Mẹ lại bỏ cháu mà thôi. Bây giờ qua chuyện Bác kể cháu đă biết lư do rồi .. cháu cũng v́ thắc mắc lư do đó, mà đem ḷng thù hận đàn bà và chấp nhận sống độc thân cho tới tận bây giờ.
Bổng bất ngờ không kiềm chế được, tôi bật cười vang .. ha .. ha .. ha .. tiếng cười chất chứa một sự chua chát, khinh thường cái sự đời, như luôn chớ trêu phận người.
- Có ǵ mà Bác cười nghe cảm giác chua chát đến vậy ạ.
- Tôi cười v́ chợt nhận ra anh suy nghĩ ấu trĩ và tôi th́ ngu muội đến phũ phàng .. anh thử nghĩ mà xem, sau giải phóng tôi vượt biên sang Mỹ , một thân một ḿnh đi cày bán mạng để dành dụm tiền bạc gởi về phụ vợ nuôi con và lo mua nhà để bảo lănh vợ con sang đoàn tụ .. bảo lănh vợ con sang , th́ phải cày bán mạng hơn nửa để lo cho con ăn học .. nay ba đứa con đă lo cho yên bề gia thất, học vị kỹ sư, Bác Sĩ, Tổng gián đốc .. nhưng rồi sao? tụi nó thông đồng quyết định tống khứ Ba của tụi nó vô đây, mặc dù tôi tỉnh táo không lú lẫn, khoẻ mạnh nhanh nhẹn không mất tự chủ trong sinh hoạt cá nhân, mặc kệ người Ba đă tận tuỵ dầy công , hy sinh nuôi chúng khôn lớn thành đạt như hôm nay .. nhưng cũng lỗi ở tôi , v́ đi làm nhiều quá không có thời gian để dạy bảo chúng thành người trước .. thay v́ thành danh .
Thế nên , anh hăy quẳng cái suy nghĩ hận thù đàn bà ấy đi , cho tâm trí nó nhẹ nhàng và vui vẽ sống những năm tháng c̣n lại của cuộc đời , đừng quá đau đầu về nó mà uổng phí tuổi trẻ , nghe không ?
Tôi mà biết trước cái sự đời như thế vậy, tôi đă mặc kệ vợ con ở Việt Nam , mà ăn chơi bay nhảy cho khỏi uổng phí tuổi trẻ của tôi rồi.
Tiếng cười chua chát lại vang lên nghe thắt ruột , nhưng lần này là kèm theo hai ḍng lệ tuôn rơi đầy đau xót.
Anh cám ơn và từ giă Bác ấy ra về, anh thầm cảm ơn buổi nói chuyện nay , chẳng những giúp anh biết rơ lư do v́ sao Mẹ bỏ ḿnh, mà c̣n chứng kiến và hiểu hơn về măng đời c̣n tăm tối hơn cả ḿnh, thế mà chính người đang mang măng đời đầy cay nghiệt đó , vẫn cố tiếp sức cho anh đi tiếp quăng đời c̣n lại bằng chính câu chuyện của đời ḿnh . Nhưng Bác ấy đâu biết rằng, anh đă không kể hết về đời ḿnh .. rằng anh đi ghép với một GĐ cũng có ba con nhỏ , khi qua Mỹ anh xem họ như GĐ ḿnh , v́ là anh lớn .. anh không đi học mà đi làm luôn để phụ giúp GĐ nuôi các em , cho đến khi các em học xong Bác Sĩ , kỹ sư và sắp chuẩn bị kết hôn , th́ Cha Mẹ bảo anh ra riêng sống .. chỉ v́ sợ mang tiếng với thông gia .. thế là anh đành xách valy ra đi, với vốn tiếng Anh ít ỏi lụm lặt từ cuộc sống khi đă gần 40.
Bổng anh chợt bật cười khanh khách một ḿnh .. mắt cay nồng , tim đau nhói .. cho kiếp người của Bác ấy và cho anh!!!


Hồ văn Hoàng

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	hinh-anh-tam-su-buon.jpg
Views:	0
Size:	129.2 KB
ID:	1733195  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (01-30-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 01-29-2021   #168
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Chuyến Vượt Biên Đẫm Máu.

Nói về cuộc sống ở Mỹ của những người Việt Tỵ Nạn mà không nhắc đến những cuộc hành tŕnh gian nguy của họ để rời nơi cố hương th́ quả là một thiếu sót! Riêng với tôi, chuyến vượt biên đẫm máu tôi đă từng trải qua sẽ c̣n măi ám ảnh tôi cho đến hết những ngày tháng c̣n lại của ḿnh.
Đó là lần đầu tiên tôi được đặt chân xuống tàu để mong rời khỏi quê hương đầy hận thù! Đó là những ngày cuối năm, sau khi được người thân ở Mỹ gửi về cho ít tiền viện trợ, má tôi đă lo cho tôi đi vượt biên… Người ta dặn má tôi về nói tôi hăy chờ, khi họ cho người xuống kêu là đi ngay. Ngày ngày, tôi vẫn đi rừng đốn cây như thường lệ trong khi chờ đợi những thay đổi quan trọng sắp đến cho ḿnh.

Đúng như tôi đă lường trước, khi đứa em trai út vào rừng báo cho tôi biết chuyến đi lúc trời đă tối hẳn rồi, đám thợ rừng chúng tôi vừa dựng được cái sàn gỗ mới cưa xong để chuẩn bị làm chỗ ngủ. Tôi vội vàng vừa đi vừa chạy về nhà với đủ thứ âu lo hồi hộp. Sáng sớm hôm sau, tôi đón chuyến xe đ̣ đầu tiên chạy về Sài G̣n, để rồi từ đó đón xe đi Bà Rịa.
Nhớ lời dặn, để tránh sự theo dơi của du kích và công an, tôi đă thận trọng xuống xe ở cách địa điểm “tập kết” của chuyến đi chừng một cây số để đi bộ đến đó. Đêm đầu tiên tôi ngủ trong nhà bà chị cùng đi trong chuyến vượt biên đó, rồi đêm sau tôi được chuyển tới địa điểm ẩn náu khác mà dân ở đó gọi là “nơi nhốt gà”. Phía trước nơi này cũng chỉ là một mái nhà tranh b́nh thường như mọi ngôi nhà khác, nhưng phía sau có một gian nhà tranh khác được dựng tường kín đáo hơn.
Đi theo người dẫn đường vào bên trong, tôi thấy đă có hơn 50 người khác đang chờ đợi chuyến đi như tôi. Đến đây, tôi bắt đầu sống giữa những tiếng th́ thầm, những lời bàn luận; cùng những hy vọng và âu lo do từ những bàn luận của họ. Ngày hôm sau, tôi có dịp làm quen và chia sẻ những quá khứ điêu linh cùng những kinh nghiệm vượt biên và tù đày của họ.
Chúng tôi được chủ nhà cho ăn trưa và ăn tối tại chỗ. Ngay sau bữa tối, họ dắt từng tốp đi ra ngơ sau vườn rồi băng qua những đám ruộng hoang cỏ mọc lộn xôn để đến “băi”! Trời tối đen như mực nên chúng tôi phải đi sát vào nhau cho khỏi bị lạc và để cho đỡ sợ. Không phải chúng tôi sợ bóng tối mà là sợ những bất trắc bị VC phát giác trên đường đi ra băi.
V́ là dân rừng, tôi đă giúp nhiều người vượt qua các khe suối, những vũng lầy; và dần dần tôi vượt qua hầu hết đoàn người để nhập vào toán dẫn đầu. Khi người ta đi chậm dần và đứng lại, tôi nh́n thấy đám người vượt biên đến “tập kết” ở băi đông như cái sân nhà thờ vào ngày lễ chủ nhật, lúc đó tôi có thể thấy lập lờ chiếc tàu vượt biên của chúng tôi đang chập chờn dưới bóng đêm ở ngay con lạch trước mặt.
Thành tàu khá cao nên nhiều người không tự leo lên nổi; tuy nhiên khi tới phiên tôi, chỉ cần vươn hai tay đu lên thành tàu và búng mạnh hai chân một cái là cả thân h́nh tôi đă hoàn toàn ở trên boong tàu rồi. Vừa lên tới đó, tôi đă bị người ta lùa ngay xuống hầm tàu.
Cửa hầm tàu là một lỗ vuông tối om nằm ở phía gần mũi tàu, chỉ vừa một người chui xuống. Đúng ra đó chỉ là cái hầm đựng cá. Bên ngoài dù trời tối nhưng tôi c̣n có thể nh́n thấy những người gần ḿnh; trái lại sau khi bị dồn xuống hầm cá, hoàn toàn không nh́n thấy ǵ nữa, ngoại trừ cái ô vuông ở miệng hầm. Tôi không thể biết cái h́nh dáng hay kích thước phía trong của nó như thế nào, mà chỉ cảm giác được chỗ ngồi bằng 2 tay của ḿnh thôi! Họ lùa người xuống sau dồn người xuống trước tiến sâu hơn nữa vào phía cuối hầm tàu, vừa đi vừa ṃ mẫm. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, lỡ tàu ch́m th́ làm sao ḿnh thoát ra ngoài được đây" V́ thế tôi chùn bước không dám tiến sâu vào hướng tối đó, mà nép người sang một bên ở gần ô vuông cửa hầm, nhường chỗ cho những người xuống sau theo nhau mà bước sâu vào phía trong. Không nh́n thấy ǵ nữa; nhưng qua cảm giác với những tiếng nói và tiếng động sột soạt, tôi biết là người ta đang lũ lượt nhảy xuống!
Những âm thanh đó kéo dài chừng gần một tiếng, có lẽ mọi người đă được dồn hết vào “chiếc quan tài” trôi nổi đó rồi th́ có giọng ra lệnh cho tàu nổ máy chạy. Khi tàu vừa chạy, lại có giọng nói lớn “bây giờ anh em nào công giáo, ḿnh đọc kinh đi”; và tàu vẫn cứ đều đều chạy.
Tiếng kinh râm ran ḥa nhịp với tiếng máy tàu làm tâm hồn tôi cảm thấy yên ổn hơn một chút. Nhưng chợt có giọng nói khác trên tàu ra lệnh “Tất cả im lặng. Gần đến trạm công an!” Tiếng máy lúc đó cũng trở lên nhẹ nhàng hơn, làm như nó đang thận trọng trước những hiểm nguy đang ŕnh chờ…
Có tiếng trẻ thơ khóc trong tàu làm mọi người lo lắng; một vài tiếng người th́ thầm phản đối. Có tiếng nói “bóp mũi nó lại, không cho nó khóc nữa!” Rồi bỗng có tiếng ra lệnh “cho máy dzọt lẹ lên, chạy hết ga đi!”
Trong khoảnh khắc sau đó, tôi nghe tiếng súng nổ; thế là rồi! Tôi phải ngồi nghiến răng, gh́ mạnh hai tay vào ván tàu để nghe tiếng súng! Tàu đang chạy hết tốc lực, có lúc tiếng súng xa dần để nhường chỗ cho những hy vọng trở lại… Tiếng súng nghe xa, nhưng vẫn tiếp tục nổ. Căng thẳng! Chúng tôi đặt hy vọng vào người tài công đang điều khiển chiếc tàu, và dồn những hy vọng khác vào động cơ tàu để mong đẩy chiếc tàu vọt nhanh hơn cho mau thoát khỏi chốn nguy nan!
Những giây phút căng thẳng này là những khoảnh khắc tranh chấp giữa sống và chết, giữa hạnh phúc và đau khổ, giữa may mắn và ngục tù; giữa đấu tranh chịu đựng và những chọn lựa! Đây chính là giai đoạn khó nhất mà chúng tôi phải trải qua để t́m được tự do. Hàng trăm người trên tàu, nhưng không ai dám nói chuyện và cựa quạy; mọi người đều tập trung một ư nghĩ mong sao chiếc tàu lướt nhanh hơn và êm hơn để thắng lướt những giờ phút nguy kịch đó!
Đột nhiên, có những tiếng súng nổ chát chúa gần bên tàu. Tôi cảm thấy chiếc tàu bẻ cua sang tay trái và chạy sượt vào mé bờ. Có nhiều tiếng kêu trời ơi cứu tôi! Chiếc tàu chỉ lệch sang một bên nhưng chưa ch́m, nó gượng lại thăng bằng và tiếp tục chạy giữa tiếng súng nổ liên hồi. Trong bóng tối, tôi nghiến răng gh́ mạnh tay vào ván tàu để nỗi lo sợ của ḿnh không buột ra khỏi miệng, như một số người khác. Có tiếng nói trong tàu bảo tài công ngừng lại, nhưng có tiếng nói khác ra lệnh cứ tiếp tục chạy.
Đạn đă bắn xuyên nhiều vào trong tàu, nhiều tiếng rên la bên trong nhưng lúc đó tôi chỉ chú ư lắng nghe tiếng đạn bay xeo xéo sựơt vào thành tàu! Rồi tôi nghe tiếng chiếc tàu khác gạt vào mũi tàu tôi làm nó bị lệch hướng đâm xập vào bờ! Con tàu chênh vênh một lần nữa tưởng như muốn bị lật úp; Nhiều người giành nhau chui ra cái lỗ ô vuông cửa hầm tàu ngay phía gần đầu tôi. Có khi hai ba người giành nhau chui ra một lúc làm cho những người muốn thoát ra mất th́ giờ hơn. Nh́n qua ô vuông đó, tôi thấy những ánh đèn pha sáng chói bên ngoài.
Tôi không giành chui ra với họ là v́ c̣n nuối tiếc chiếc tàu. Đến khi trống trải không c̣n ai dám chui ra nữa th́ tôi lại lo sợ, tại sao ḿnh lại ngồi trong đó để cho tàu ch́m mà chờ chết; và tôi liền quyết định chui lên!

Vừa chui lên, tôi đă bị chói mắt bởi ánh đèn pha từ phía chiếc tàu VC; Sau này vào tù th́ tôi mới biết được rằng đó chính là chiếc tàu của những người tù chung với tôi, họ bị bắt trong chuyến vượt biên trước chúng tôi. Công an VC đứng dàn hàng ngang trên boong tàu đó, họ đang nhắm bắn từng người đang bơi dưới con lạch nhỏ như những thợ săn nhắm bắn những chiếc gáo dừa đang trôi lềnh bềnh dưới nước!
Vừa chui từ dưới hầm cá lên khỏi cái lỗ ô vuông, tôi giơ hai tay lên đầu hàng. Một tên công an nó hỏi tôi hai, ba câu; sau đó chúng chú ư nhắm bắn những “chiếc gáo dừa” kia, nên đột nhiên tôi quyêt định nhảy trở lại xuống hầm tàu! Sáng hôm sau, ngay chỗ cửa hầm tàu là xác chết của một đứa cháu họ của tôi, nó bị bắn bể thái dương và rớt trở lại xuống dưới!
Sau khi hoàn toàn làm chủ t́nh h́nh, không c̣n ai dám nhảy xuống nước bỏ trốn nữa, công an VC vẫn để những đèn pha chỉa vào chung quanh chiếc tàu và cho phép một số chúng tôi leo lên boong nằm đợi lệnh. Nằm trên boong và dưới ánh đèn pha, tôi nh́n thấy xác chết của người thợ máy chiếc tàu chúng tôi nổi lềnh bềnh cạnh đó. Suốt đêm, lẫn trong tiếng vi vu của gió biển là những tiếng rên la năo nề của những người bị thương nằm dứơi hầm tàu.
Đến sáng th́ những người bà con của tôi đi kiểm điểm người thân trên tàu, thấy mất một số, có thể họ đă nhảy xuống nước bơi và trốn được rồi. Nhưng lại có người không biết bơi mà t́m măi vẫn không thấy họ; Có người cho biết ở cái sàn phía sau máy tàu có ba, bốn người bị bắn chết nằm chồng lên nhau. Tôi vội vă ra đó kiểm chứng kỹ xem có người thân nào của tôi không.
Lần này tôi mới chú ư nh́n mặt những xác chết, ….đúng rồi, nó chết rồi! Nó bị bắn vỡ một góc đầu ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, dựa lên xác của một thanh niên khác cũng bị trúng đạn ngay tai. C̣n một xác chết nữa ngay cạnh đó bị bắn trong tư thế quỳ chổng mông lên trời trông như một trái núi, đầu cúi khom xuống sát sàn gỗ, có lẽ để núp đạn; nhưng tôi cũng thấy một đường máu khô trên sàn tàu chảy ra từ phía đầu của nạn nhân. Cả ba xác đó đều mở trợn trừng mắt... nh́n tôi! Thế là đă có hai ngườI thân của tôi chết trong chuyến đi này! C̣n hai xác khác bên trong tàu là một ông già bị đạn bắn nát ngực, và xác đứa bé khóc lúc tàu chạy gần trạm công an. Không biết nó bị người ta xô lấn hay bị bóp mũi cho chết lúc nó đang khóc!
Măi tới chừng 10 giờ sáng hôm sau, công an mới đem một chiếc tàu khác đến chở những người bị thương đi. Có người trong tàu đứng ra quyên tiền và vàng để đút cho công an. Sau khi mang số vàng bạc sang nộp cho công an, mọi người đều hy vọng chờ đợi; nhưng chờ hoài cũng chẳng có ǵ.
Măi tới lúc chiều tối, có chiếc tàu công an khác chạy tới, bọn chúng lùa tất cả mọi người lên tàu này chở vào nhà tù. Một số người là thân nhân của những nạn nhân bị chết, bọn công an “cho” ở lại để dọn xác những người chết xuống băi, người ta hy vọng sẽ được thả. Tôi ở trong nhóm khoảng 10 thanh niên đuơc ở lại đó, đến chiều gần tối mới có một tên công an cấp lớn hơn đến giải quyết với chúng tôi. Đầu tiên hắn hăm dọa chúng tôi, dí họng súng K54 vào đầu từng người để khám xét. Ông chú họ của tôi bị hắn hăm dọa dữ quá đă phải chắp tay lạy hắn! Sau đó hắn ra lệnh chúng tôi phải khiêng các xác người chết trên tàu xuống.
Hắn ra lệnh và bắt chúng tôi phải làm thật nhanh. Tôi rất sợ xác chết và sợ máu nên đi sau cùng và phải đứng dưới nước để đỡ những xác chết được chuyền xuống. Lúc này chiếc tàu không c̣n người nữa nên nó nổi rất cao, tôi phải giơ thẳng hai tay lên mới đỡ tới những xác chết chuyền trên boong xuống. Thấy tôi nhút nhát, tên công an VC để ngón tay trỏ vào c̣ súng và dí mạnh họng súng K54 vào gáy tôi bắt phải làm việc cho nhanh.
Khi những xác chết được lần lượt chuyền xuống, máu và óc của những nạn nhân đó đă chảy đầy xuống đầu, mặt và toàn thân tôi. Lúc đó tôi quên cả cảm giác với máu và óc v́ cái cảm giác lạnh và cứng của họng súng K54 sau gáy nó chi phối hết nỗi sợ hăi của ḿnh, không may tên VC đó lỡ tay th́ trong khoảnh khắc cái mạng của tôi cũng sẽ tương tự như các nạn nhân kia thôi!
Sau khi làm xong việc chuyển xác, tên công an bắt chúng tôi rửa sạch những vết máu trên tàu. Rồi hắn đưa chúng tôi lên tàu nhỏ của hắn cho đồng bọn chở vể băi Lam Sơn ở gần Bà Rịa. V́ tên công an VC này sợ chúng tôi chạy trốn nên đă bắt chúng tôi di chuyển bằng cách ḅ từ đó qua xóm nhà dân, qua chợ Lam Sơn ra tới đường lộ. Hắn dồn chúng tôi lên một xe lam chở về nhập chung với nhóm người bị giải đi trước tại trạm G̣ Dầu. Từ đây, sau khi VC lột hết vàng bạc của mọi người, chúng dùng xe công an chở thẳng chúng tôi vào trại giam B5 ở Biên Ḥa. Giữa đêm hàng trăm người chúng tôi đă bị nhét chung vào một chiếc pḥng chỉ bằng pḥng ngủ master room của một gia đ́nh ở Mỹ. Tôi đă phải ngồi khít giữa khối người chen chúc và ngủ thiếp đi v́ mệt mỏi và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau tới giờ làm việc, bọn công an VC lại bắt đầu một màn điều tra, khám xét nữa. Chúng hỏi cung, làm hồ sơ lư lịch, rồi từng người chúng tôi phải cởi hết quần áo đưa cho chúng khám xét. Rồi lần lượt mỗi người phải đi ngang chiếc bàn và há miệng ra cho tên công an VC kiểm kê mấy chiếc răng vàng hoặc “khâu” vàng nào giấu trong miệng" Pḥng bên cạnh là một công an khác chuyên “điều trị” lỗ đít. Từng người phải đến đó, chổng đít lên gần mặt nó và banh lớn lỗ đít ra cho nó kiếm vàng bên trong chỗ đó!
Sau đủ thứ thủ tục kỳ dị ấy, mọi đồ đạc đều bị cướp hết. Mọi người được đưa vào một khu vực có tường dầy cao và hàng rào kẽm gai phía trên, cùng những cḥi canh trên cao ở bốn góc. Vào trong khu này tôi nghe thấy tiếng ŕ rào như những đàn ong đang bay. Đến khi được đưa lại gần các căn pḥng phát ra những âm thanh đó th́ mới biết đó là nơi cư trú mới của tôi. Từng pḥng nh́n vào tối om, có cánh cửa sắt và hàng chấn song sắt lớn. Nh́n măi tôi mới nhận ra một số người ở trần, mặc xà lỏn và đầu trọc lóc đang đứng gần song sắt nh́n chúng tôi, trông họ ốm nhom như lũ khỉ.
Khoảng 5 phút sau, tên quản giáo đến mở khóa đưa chúng tôi vào nơi cư trú mới, nhập bọn với “lũ khỉ” bên trong! V́ quá tối, nên phải đứng chớp mắt một lúc tôi mới nh́n rơ hết được căn pḥng. Cả một xă hội mới, chẳng bao lâu chính tôi cũng trở nên y hệt “lũ khỉ” đó; nhưng sau một thời gian tôi cảm thấy cái xă hội trong đó c̣n có t́nh nghĩa hơn xă hội bên ngoài mà tôi đă sống!
. . .
Nhiều năm đă qua. Sau cùng, tôi cũng đă tới được xừ sở tự do, nhưng măi măi, chuyến vượt biên đẫm máu ấy c̣n ám ảnh tôi.
Như đă nói, nhiều vị có nói là phải quên quá khứ. Riêng tôi, quá khứ của tôi tuy không đẹp nhưng tôi không có ǵ mặc cảm với những ǵ tôi đă kinh qua. Nó là những bài học quư giá cho chính tôi về con người và nhất là về xă hội nơi cố hương tôi đă từng sống.
Quá khứ đó cũng là những kinh nghiệm xương máu, mồ hôi và nước mắt; và bằng chính mạng sống của những nạn nhân đă cùng cảnh ngộ như chúng tôi khi c̣n ở đó.
Những hy sinh của họ đă xúc động lương tâm thế giới để chúng ta được cơ hội đến đây tỵ nạn và xây dựng cuộc sống mới hôm nay... Cuộc sống của chúng ta hôm nay, há chẳng phải được xây dựng trên nền tảng qúa khứ thương đau đó sao"


Mai Phuc.

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	00height375.jpg
Views:	0
Size:	20.2 KB
ID:	1733216  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (01-30-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 02-01-2021   #169
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Đàn Bà Sao Quan Trọng Thế Nhỉ?

Đàn bà là thứ mà Đàn ông không thể thiếu được. Anh có thể thiếu rượu, thiếu thuốc lá, thậm chí có thể thiếu cả áo mặc nhưng không thể thiếu Đàn bà.

- Đàn ông tiếng là mạnh mẽ thế, cứng cỏi thế nhưng thiếu Đàn bà là Cô đơn ngay.

- Bận rộn như Hoàng đế Napoleon, xông pha trận mạc khắp các chiến trường châu Âu mà vẫn không thể thiếu Đàn bà. Chiến tranh quyết liệt, căng thẳng như ở ḷng chảo Điện Biên Phủ năm 1954 mà Tướng De Castries vẫn cần một Cô nhà báo xinh đẹp làm thư kư riêng.

- “Giai nhân tự cổ như danh tướng”. Người Trung Quốc xưa đă nói như vậy.

- Đàn bà là một nửa cuộc đời của Đàn ông. Đàn ông càng làm việc nhiều, càng kiếm tiền giỏi càng cần có Đàn bà, nếu không họ sẽ bị stress, tụt dốc.

- Người Nhật Bản nói: “Vắng Đàn bà nhà hóa Mồ côi”.

- Đàn bà là Thiên thần hay Quỷ dữ? Thưa rằng trong mỗi người Đàn bà có cả hai thứ đó, họ vừa là Thiên thần, lại vừa là Quỷ dữ. Đàn bà c̣n đẹp hơn tất cả các loài hoa.

- Lực hấp dẫn của Đàn bà rất mạnh mẽ. Phái đẹp là thỏi nam châm mà giới mày râu là đám mạt sắt nhỏ nhoi.

- Hễ người đẹp xuất hiện là những đôi mắt của cánh Đàn ông sáng bừng lên, ham muốn, thèm khát và chỉ cần một cái vẫy tay, một cái liếc mắt là Đàn ông có thể đổ ngay.

- Tất cả các Hoàng đế mạnh nhất từ xưa tới nay đều thử sức với Đàn bà và đều đă thất bại.

- Chính Đàn ông làm cho Đàn bà thành thiên thần, cũng chính Đàn ông khiến Đàn bà thành Quỷ dữ. Nguy hiểm nhất cũng là Đàn bà.

- Trong 36 kế hiểm của người Trung Hoa, Đàn Bà Là Ǵ? Mỹ nhân kế là hiểm nhất.

Đổng Trác hùng mạnh thế mà phải chết v́ Điêu Thuyền, Từ Hải anh hùng thế mà phải chết đứng v́ Thúy Kiều, Phù Sai quyền lực thế mà phải chết v́ Tây Thi. Bill Clinton suưt té giếng v́ Lewinsky...

- Đại văn hào Victo Hugo đă viết rằng: Ai cũng có thể tin, cái ǵ cũng có thể tin, trừ Đàn bà.

Khi Đàn bà là Thiên thần th́ họ là người tuyệt vời nhất, hấp dẫn nhất.

Nhưng khi Đàn bà là Quỷ dữ th́ họ trở nên nguy hiểm nhất.

Song cũng v́ tính chất hai mặt này của Đàn bà mà họ trở nên có sức hút mạnh mẽ hơn đối với Đàn ông v́ đàn ông ham chơi mà tṛ chơi nếu thiếu tính mạo hiểm th́ không hấp dẫn đâu.

- Đàn bà ma lực như thương trường, bất trắc như thương trường, nhiều rủi ro như thương trường.

- V́ tôn thờ t́nh yêu nên cuối đời Đàn bà không biết Ai yêu ḿnh.

- V́ chạy theo Đàn bà nên cuối đời người Đàn ông không biết là ḿnh yêu Ai.

- Đàn bà là ǵ? Đàn bà là ai? Những câu hỏi đó suốt đời Đàn ông không thể trả lời được một cách trọn vẹn. Song cũng v́ thế mà suốt đời Đàn ông cứ si mê Đàn bà.

- Nếu Đàn bà như chiếc bánh, bóc lá ra là thấy được hết cả nhân lẫn bột th́ Đàn ông sẽ chán ngay và sự nhàm chán là kẻ tử thù của T́nh yêu c̣n sự bí ẩn là chất xúc tác của T́nh yêu.

- Nếu không thèm khát Đàn bà th́ không phải là Đàn ông. Nhưng nếu đánh mất sự nghiệp v́ Đàn bà th́ cũng không phải là Đàn ông.

- Người Đàn ông thông minh xem Đàn bà như bông hoa tươi trong pḥng khách\, là người bạn tâm giao trong pḥng ngủ và là người cộng sự trong sự nghiệp.


Không Đàn bà: Ôi chẳng thà tận thế....!!!

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! +++519.jpeg
Views:	0
Size:	103.6 KB
ID:	1734728  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (02-11-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 02-08-2021   #170
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Sao Mẹ không tin con?

Cảm ơn video của bạn về thói ăn dơi, ăn đỉa, ăn tất cả những con ǵ bắt được trong hoang dă của người Tàu, người Thái, người Việt ḿnh...

Thời làm việc tại Á Châu, tôi có qua lại nước Tàu nhiều lần và cũng có thấy cách ăn uống những thứ "ghê tởm" này của họ. Nói ra th́ họ tự ái nhưng không nói, không được.

Ngày nay, người Tàu không phải v́ đói mà ăn tạp, ăn bẩn và ăn hoang. Họ cho thức ăn là thuốc bổ. Như ăn óc khỉ th́ bổ năo người, ăn chân gà th́ chân người cứng cáp, và ăn tim heo th́ tim người khỏe...

Đă hơn 5000 năm dựng nước (họ tự hào và nói thế) và quá hănh diện về ngành đông y trị bá bệnh của ḿnh, người Tàu coi việc ăn uống không chỉ để nạp năng lượng cho cơ thể mà ăn để chữa bệnh. Thuyết âm dương (âm th́ lạnh, dương th́ nóng) là phải ăn uống làm sao cho thuận khí, ḥa tinh. Như ăn thịt vịt lạnh th́ phải có thêm gừng cho nóng. Và cứ thế lấy nóng lạnh, âm dương làm chuẩn: như thức ăn phải bổ t́, dưỡng thận, bồi gan, nhuận trường, xung khí, ích phổi...

Như uống cao hổ cốt (xương con hổ nấu 5 ngày 5 đêm trở thành một loại Collagen) để bổ xương. Ăn trùng, đỉa, sa sùng, dế, châu chấu, cào cào... để có thêm đạm hữu cơ. Uống sâm để giúp thêm Oxygen vào máu cho da dẻ hồng hào, dễ thở và sống lâu thêm vài giờ sảng khoái trước khi nhắm mắt.



Đây là chuyện nhà tôi:
Bố vợ tôi tự nhận là một Đông Y có tiếng từ VN. Qua Mỹ năm 75, ông biết Sâm Mỹ tốt, rẻ nên ngâm rượu uống đến nứt da, cao áp huyết và chết v́ tai biến mạch máu năo. Ông chết mà mặt vẫn đỏ hồng như thanh niên khỏe mạnh. Trong nhà ăn uống, thực phẩm nấu như nấu thuốc Bắc. Nhà lúc nào cũng bay mùi thuốc Bắc v́ uống thuốc thay nước. Cứ trời lạnh hay nhảy mũi v́ dị ứng phấn hoa cho là bị cảm nên cho uống Quế Chi Thang (gừng, quế nấu với nước trong 15 phút).

Khi đứa con trai thứ 2 của tôi được 3 tháng trong bụng Mẹ, Ông bổ hàng chục thang thuốc Bắc chọ Mẹ nó uống nói là giúp cho thai nhỏ lại, dễ sinh đẻ. Thai tới tháng thứ 6 đi khám bác sĩ thấy mẹ thằng nhỏ không tăng cân, Bác Sĩ không biết lư do tại sao. Về nhà tôi để ư thấy mẹ thằng bé ngày ngày uống thứ nước đậm đặc, đen nghịt, đắng nghét, tôi sợ quá đổ hết vào thùng rác và nhất định không cho uống nữa. Nhờ thế thai nhi phát triển trở lại, nhưng khi sinh ra thằng con nhỏ hơn thằng anh nó 2 kg (2kg vs 4kg). Từ đó tôi không cho ông Ngoại Đông Y đụng đến vợ con tôi nữa. Thế là xung đột xảy ra. May là tôi cứu kịp chứ không con trai tôi đă chết trong bụng Mẹ nó.


Trước khi ông Ngoại qua đời, có viết một cuốn cẩm nang về cách trị bênh bằng tiếng Việt, nói là chữa được bá bệnh từ ung thư đến nhức đầu, và giao cho anh con trai cả giữ làm bửu bối. Trong nhà ai có bệnh ǵ th́ theo đó mua thuốc uống thay Tây Dược. Anh ta, không biết một chút ǵ về Đông Y, không viết được chữ Hán nhưng rất rành về Đinh Lăng, Bạch Truật, Mă Đề, Cam Thảo...

Tôi v́ không chịu nổi sự khác biệt về hiểu biết có nền tảng khoa học, nên không trụ lại trong nhà đó sau 12 năm làm rể. Bà Ngọai mấy con tôi sau này qua đời v́ ung thư dạ dày do vi khuẩn HP (Helicobacter Pylori) có nhiều trong mắm cá, mắm ruốc bẩn gây ra. Trong suốt thời gian bà bị bệnh, mấy người con không cho đi bác sĩ soi ruột mà ở nhà chỉ uống mấy thứ lá cây rễ cây, v́ nghĩ bà đau bụng v́ ăn nhiều đồ lạnh. Cứ thế bà uống nước gừng, ăn tỏi, tiêu, hành cho nóng người lên. Cho đến khi quá trễ, đi bệnh viện Bác Sĩ cũng đầu hàng.

Mẹ mấy đứa con tôi vừa mới qua đời v́ bị ung thư vú lúc cô ta 50t. Không đi khám, không chữa thuốc Tây, chỉ ở nhà uống mấy thang thuốc Bắc do ông anh "bào chế" cho, tới ngày ung thư di căn lên năo, qua phổi, qua gan rồi qua đời ở tuổi 59.

Tôi làm việc nghiên cứu khoa học cao cấp trên 35 năm nên biết nhiều về thuốc Tây, biết họ bào chế như thế nào và hiệu quả của điều trị ra sao. Tôi biết chưa có thuốc Đông Y nào chữa bá bệnh như họ nói trên các quảng cáo. Chưa có thuốc Tàu nào chữa dứt khỏi các bệnh do vi trùng, vi khuẩn, ung thư, tiểu đường, cao áp huyết, Gout, COPD..... Nói chung, thuốc Bắc chỉ có giúp cho con người khỏe mạnh, khi chưa có bệnh, để giúp chống lại bệnh tật. Khi có bệnh rồi mà tin Đông Y th́ sớm muộn ǵ cũng chầu Diêm Chúa.

V́ thế, trong cơn đại dịch virus Vũ Hán, họ bó tay. Không đủ bệnh viện Tây Y, không đủ máy thở Oxy, không có pḥng cách ly, không biết bệnh lây nhiễm như thế nào, ra sao, nên đang bị đại nạn. Sau lần virus SARS cách nay gần 20 năm, cũng phát ra từ Tàu, họ vẫn chưa học được bài học nào. Bên Tàu, bệnh viện Đông Y nhiều hơn Tây Y và mấy ông thầy thuốc Bắc, không biết tốt nghiệp từ trường ĐH Y Khoa nào vẫn tự nhận ḿnh là Bác Sĩ, không phải là Đông Y Sĩ. Bác Sĩ ngồi nhà, chỉ bắt mạch, không có bất kỳ một dụng cụ Y Khoa nào để chẩn đoán mà biết bệnh nhân bị ung thư nơi nào trong lục phủ ngũ tạng... thật là kỳ tài.

Trong khi thế giới loay hoay t́m cách chế ra Vaccine để pḥng bệnh COVID-19 trong tương lai và nổi tiếng như viện Pasteur chuyên sản xuất Vaccine của Pháp tất bật chạy đua với thời gian. Họ đều nói phải mất gần 2 năm nữa mới xong, th́ một công ty của Mỹ Inovio Pharmaceuticals ở San Diego trong 3 giờ sau khi người Tàu giải mă cấu trúc con virus Vũ Hán, họ đă có Vaccine để bắt đầu thử nghiệm trên thú vật như thỏ, chuột, linh trưởng... Có thể đầu mùa hè này sẽ có Vaccine chủng ngừa cho nhân loại rồi. Nếu quả đúng th́ nhân loại này được cứu rồi.

Nhân dịp này, tôi chỉ mong những ai đọc câu chuyện này nên suy nghĩ lại về cách pḥng và chữa bệnh ở Mỹ...

Ngày xưa ở VN chúng ta không có tiền, không đi Bác Sĩ, không biết thật sự ḿnh bị bệnh ǵ nên uống lá cây rễ cây, thắp vài nén nhang cầu Trời khẩn Phật chờ cứu. Ngày nay, chúng ta đang ở nước Mỹ với ngành Tây Y tân tiến, tại sao phải trở lại uống mấy thứ thuốc mà ḿnh không biết nó là ǵ.

Tôi có người bạn, đang nằm chờ chết v́ bị tai biến mạch máu năo đă hơn 7 năm rồi. Oái oăm là bà có người con trai là một Bác Sĩ nổi tiếng (được nhận thẳng vào trường Y đặc biệt khi mới vừa tốt nghiệp TH). Biết Mẹ ḿnh bị bệnh cao áp huyết và cao Cholesterol, anh ta gửi thuốc cho Mẹ hàng tháng. Một ngày Bà ta bị liệt nửa người, khi t́m hiểu ra, người con Bác Sĩ mới biết bao nhiêu năm Mẹ ḿnh không uống thuốc Tây mà tự mua mấy thứ thuốc được quảng cáo trị bá bệnh trên các đài TV Việt Nam. Thuốc Tây con trai đưa cho bà bỏ đó v́ nghĩ nó độc hại hơn là Đông Trùng Hạ Thảo, Linh Chi, Mật Gấu, Sữa Ong Chúa.....

Mẹ bệnh nằm nhà thương, bất động, nhắm mắt, chờ ngày đi. Người con trai mỗi ngày về thăm Mẹ ṿ đầu bứt tóc và tự trách ḿnh:

"Mẹ cho con học Bác Sĩ để cứu người giúp gia đ́nh. Vậy mà Mẹ bệnh ḿnh không cứu được. Sao Mẹ lại không tin con?".

Tôi chỉ mong mọi người đọc câu chuyện này và hiểu ư chính tôi muốn chia xẻ là ǵ.

Nguyễn Lương

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! !!unnamed.jpg
Views:	0
Size:	53.0 KB
ID:	1738114   Click image for larger version

Name:	!! uồn-khóc-34.jpg
Views:	0
Size:	133.5 KB
ID:	1738117  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (02-11-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (02-24-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 02-11-2021   #171
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Chúc Mừng Năm TÂN SỬU 2021.



Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! !00-150.jpg
Views:	0
Size:	133.6 KB
ID:	1739286   Click image for larger version

Name:	! !00--d98d92d12060.gif
Views:	0
Size:	786.9 KB
ID:	1739287  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (02-11-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (02-24-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 02-23-2021   #172
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

T̀NH YÊU 1 ĐÔ LA

Jim làm việc tại một khu du lịch, mỗi ngày khi đi làm, ông Jack hàng xóm đều sẽ đưa anh một tờ 5 đô la để nhờ anh mua một túi cà phê giá 4 đô la ở tiệm cà phê trong khu du lịch, thói quen này đă kéo dài suốt mấy năm nay. Đương nhiên, để cảm ơn Jim, ông Jack luôn giúp anh cắt cỏ phía trước nhà.
Thời gian lâu sau, bà chủ quán cà phê đă quen thuộc Jim, và luôn sẵn sàng chuẩn bị cà phê cùng tờ 1 đô la tiền lẻ. Có lần, Jim cũng ṭ ṃ hỏi ông Jack rằng: “Thời hạn sử dụng của cà phê rất lâu. Tại sao mỗi lần ông không thể mua nhiều hơn một chút?”. Ông lắc đầu cười nói: “Không, ta thích như bây giờ hơn, mỗi ngày một bịch cà phê, vừa mới là tốt”.
Có một lần, Jim vội đến nhà bạn nên anh đă mua cà phê ở tiệm khác. Không ngờ là dù chưa mở túi mà ông Jack đă nói: “Đây không phải là cà phê mà tôi muốn mua”. Jim giật ḿnh, sau đó anh lại thử vài lần nữa, dù cho bao b́ giống hệt nhau, nhưng ông luôn nhận ra ngay nếu không phải là cà phê mua ở khu du lịch khiến Jim không dám qua mặt ông nữa.
Vài năm sau, sức khỏe của ông Jack không c̣n như trước nữa. Nhưng mỗi ngày ông vẫn nhờ Jim mua cà phê và lần nào cũng tỏ ra đầy mong chờ khi đưa cho anh tờ 5 đô la. Có một ngày, khi Jim mang cà phê về, ông Jack nằm trên giường bệnh yếu ớt đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa tờ 1 đô la và hỏi Jim rằng: “Đă lâu như vậy rồi mà chẳng lẽ cậu không biết v́ sao tôi luôn mua cà phê ở tiệm này ư?”. Jim nh́n ông lăo hàng xóm rồi lắc đầu.
“Bởi v́ người bán cà phê cho cậu là bà Elena!” Giọng ông Jack bỗng vô cùng dịu dàng: “Bà ấy là người mà tôi yêu sâu đậm nhất. Năm đó, bố mẹ của bà ấy chê tôi nghèo, buộc chúng tôi chia tay nhau, tôi đành đau ḷng rời đi… Nhiều năm sau, vợ tôi qua đời v́ bị bệnh, các con th́ đă có gia đ́nh riêng, nên tôi muốn quay lại xem thử. Sau đó, tôi biết được là bà Elena bán cà phê ở khu du lịch và cũng đă có con rồi. Tôi không muốn làm phiền cuộc sống b́nh yên của bà ấy nên lặng lẽ sống ở đây và bắt đầu nhờ cậu mua cà phê. Kể từ lần đầu tiên cậu mang cà phê về cho tôi, tôi biết rằng Elena cũng không quên tôi…”
Jim hỏi: “Chẳng lẽ ông chưa từng quên bà ấy sao?”
Ông Jack lắc đầu nói: “Năm đó khi yêu nhau, chúng tôi không thể thường xuyên gặp mặt được nên đă lén đặt ra ám hiệu đó là gấp tờ 1 đô la thành h́nh tam giác rồi cho vào phong b́ và gửi cho nhau qua bưu điện để thay cho lời báo b́nh an. V́ thế, mỗi lần nhờ cậu mua cà phê, tôi luôn gấp tờ tiền thành h́nh tam giác và tờ tiền mà bà Elena đưa cho cậu cũng được gấp như thế. Bằng cách này, tuy chúng tôi chưa hề gặp nhau, nhưng mỗi ngày đều có thể báo b́nh an cho người kia như những ngày xưa ấy…”
“Bây giờ tôi sắp phải đi về với Chúa rồi. Nếu bà Elena không nhận được tin tức của tôi th́ hẳn là bà ấy sẽ đau ḷng nhiều lắm. Dưới gầm giường của tôi có một chiếc hộp, bên trong là những tờ tiền gấp thành h́nh tam giác, xin cậu hăy tiếp tục mua cà phê giúp tôi với, xin nhờ cậu…” Nói xong, ông Jack nhắm mắt xuôi tay.
Trong tang lễ của ông Jack, Jim lặng lẽ mở một chiếc hộp khác ra, bên trong toàn là những túi cà phê được đóng gói đẹp đẽ và rất nhiều những tờ tiền lẻ được gấp thành h́nh tam giác. Th́ ra là bà Elena đă qua đời v́ bị bệnh từ nửa năm trước rồi.
Trước khi rời khỏi thế gian, việc cuối cùng mà bà làm đó là giao tất cả cà phê và tiền lẻ cho Jim để nhờ anh thay ḿnh báo tin b́nh an đến cho ông Jack …


MINH NGỌC (biên dịch)



Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	01-unnamed.png
Views:	0
Size:	359.7 KB
ID:	1745731   Click image for larger version

Name:	02-unnamed.png
Views:	0
Size:	360.3 KB
ID:	1745732  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-06-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (03-11-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 02-23-2021   #173
duckyy
R2 Kiếm Khách
 
Join Date: Nov 2006
Posts: 121
Thanks: 137
Thanked 5 Times in 5 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 18
duckyy Reputation Uy Tín Level 1duckyy Reputation Uy Tín Level 1
Default

thank you .
duckyy_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to duckyy For This Useful Post:
baolunbeau (03-06-2021)
Old 03-02-2021   #174
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Điều chưa hiểu !

Hắn, một người đàn ông thành đạt.
Năm ngoái, về thăm nhà, thấy Bố một ḿnh thui thủi, cô đơn trong căn nhà trống vắng, v́ Mẹ hắn đă khuất núi đă lâu, Hắn quyết định đưa Ông cụ lên thành phố ở với vợ chồng ḿnh cho trọn đạo người con có hiếu.

Cứ tưởng rằng cụ sẽ vui, v́ nhà hắn là một ngôi biệt thự rộng răi , sang trọng, lại có khu vườn sầm uất bao quanh, đủ loại hoa trái.

Vậy mà không phải thế!

Giáp Tết năm nay, Bố lại... năn nỉ hắn để được trở về quê!

Hắn hoàn toàn KHÔNG HIỂU tại làm sao nữa?!

Nên đă cố dọ hỏi :

-Hay là vợ con đối xử tệ bạc với cụ chăng!!

-Không, con dâu rất tốt, ngày nào cũng sai người làm cho ba bữa ăn thịnh soạn mà.

- Thế... Sao bố lại đ̣i về quê?

- À, tại ở đây buồn, không biết nói chuyện với ai... và v́ BA ĐÔI DÉP con ạ!

- ???!!!???!!! À, con chưa hiểu lư do thứ hai...

- Ừ, con bây chừ là người thành phố, làm sao hiểu được...

- Th́ Bố nói cho con hiểu được không ạ?

- Thế th́... Bố nói nhé: cả một năm nay, Bố cố để mà quen cái chuyện ở pḥng WC mang dép Lào, pḥng khách th́ phải đi dép da, ra ngoài vườn thay dép tổ ong...!!! theo "gia quy" của con!

Mỗi lần quên, là có vợ con cầm đôi dép phù hợp đưa và nhắc nhở: Bố ơi đổi dép!

- ?!?!!!!???

- Bố thật ngại ngùng! Nên suốt ngày tự nhắc: vườn - ong, khách- da, tắm - Lào, lúc nào cũng nghĩ, lẩm bẩm: "ong, da, Lào - Lào da ong!". Nhưng không thể nào quen được!

Ngủ, bố cũng mơ thấy ḿnh lộn dép và vợ con đang nh́n bố với "đôi mắt h́nh viên đạn" với... đôi dép cần thay thế trên tay... bố sợ quá! Hưm hưm...

Thôi cho Bố về quê, dù buồn, khổ nhưng tự do con ạ...

Ở nơi ấy, Bố chỉ đi một đôi dép, dù trong nhà hay ngoài vườn... Khỏi suốt ngày bận tâm, rồi chẳng muốn đi lại luôn!

Hưm... Lào, da, ong... lẩm bẩm riết rồi khùng luôn! H́ h́ hic hic…

Ông cụ pha tṛ, cười nhưng như mếu! Trông thật đáng thương.

-???!!!???!!!???!!!

À, hắn nhận ra ḿnh có học, thành đạt, nhưng vẫn chưa hiểu một điều đơn giản là Người già cần sự yêu thương, gần gũi, cảm thông hơn là nhà cao cửa rộng, cao lương mỹ vị ǵ cả!

Hắn, cứ tưởng ḿnh có hiếu, nhưng thật sự là một kẻ vô tâm!

Và đă hối hận vô cùng, vội quỳ xuống trước mặt người đă sinh thành dưỡng dục ḿnh nói:

-Xin Bố tha lỗi cho thằng con vô tâm này nhé.

Từ nay, bố chẳng cần phải thay đổi dép ǵ cả!

Nếu thích, bố cứ đi chân trần ngay trong pḥng ngủ!

Con chỉ cần bố gần gũi con, chẳng cần quy định ǵ sất!

H́ h́, Bố ở lại với con nhé.

Rồi hắn nhào đến siết chặt đôi vai đang rung lên v́ xúc động của người Bố.

Hắn dụi mặt vào ngực người đă thương yêu ḿnh cả một đời để bốn ḍng lệ hạnh phúc, trộn lẫn làm một!

Hắn chợt nhớ một câu nói thật hay: hạnh phúc tại tâm!


Ngoài kia, tiếng chim lảnh lót hót vang lừng bên những khóm mai vàng rực rỡ báo hiệu xuân về giữa đất trời bao la và trong ḷng của hai người...

H́nh như hắn c̣n thấy nụ cười hạnh phúc của người thứ ba, ở nơi thật xa... nơi mịt mờ nhân ảnh của cơi vĩnh hằng, đó là nụ cười của mẹ!


Xin cảm ơn đời, cảm ơn Mẹ Cha, đă cho một cuộc đời hôm nay và đă đánh thức hắn, hiểu được một điều đơn giản: "Con người cần nhất là sự cảm thông"... Nhưng chưa hẳn ai cũng hiểu được!?

Xin đa tạ và chào mừng mùa xuân.

Đệ Nguyễn


Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	!é.jpg
Views:	0
Size:	201.9 KB
ID:	1749356  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-06-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (03-11-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 03-10-2021   #175
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Nổi đau c̣n măi .


Tôi không có kỷ niệm đau đớn uất hận trong tháng tư như những người lính buông súng thất thiểu trở về thành phố, không có những giây phút kinh hoàng trong ḍng người di tản giữa mưa pháo trên những đại lộ vương văi xác chết, không có cảm giác cuống cuồng chạy loạn xuống biển lên rừng để t́m đường thoát hiểm khỏi thảm họa Cộng Sản.

Tôi cũng không có nỗi hốt hoảng lo lắng của kẻ thua cuộc trước sự thay đổi cả một xă hội miền Nam trong cái ngày gọi là giải phóng với những đợt đổi tiền tức tưởi hay đánh tư sản trắng tay mạt vận.

Tôi lúc đó b́nh yên trong ngôi nhà treo cờ đỏ của ḿnh, để thấy người thân hân hoan chào đón ngày vui thống nhất đất nước.
Bà Nội tôi cười móm mém “Ḥa b́nh rồi, hết lo bị tụi Việt Cộng pháo kích”tôi lúc đó có ngây ngô cỡ nào cũng nh́n ra “tụi Việt Cộng” là ai.

Thấy như ḿnh bị hụt hẫng thất vọng cái ǵ đó không gọi được tên, cảm giác bồn chồn khó chịu trước sự thay đổi quá đột ngột mà ḿnh chưa sẳn sàng để chấp nhận sự thật.

Ở một nơi mà ḿnh đă nh́n thấy đầu tiên khi mở mắt chào đời , nó hiện hữu thiêng liêng từ ánh đèn ấm áp trong đêm tối hay vạt nắng sáng lung linh ngoài khung cửa sổ, thấy ngôi nhà thân thương mà ḿnh đă sống ở đó với bao buồn vui kỷ niệm êm đềm, rồi chợt có một ngày ai đó xồng xộc bước vào quát tháo, dẹp cái bàn thờ, gỡ mấy bức tranh phong cảnh, lấy đi cái lu , cái tủ, đuổi mọi người ra đường rồi ngang nhiên chiếm hết mọi thứ của cải và tự xưng ḿnh là đầy tớ của nhân dân, nghe sao ngang ngược và bực bội hết sức.

Tâm trạng của tôi lúc đó chỉ có vậy. Sự ngây thơ đến ngu ngốc, tôi lúc đó vô tư đến độ không phân biệt được chế độ Cộng ḥa và Chủ nghĩa Xă hội khác nhau ra sao, không có khái niệm về Thế Giới Tự Do và khối Cộng Sản hay dở ở chỗ nào.

Chiến tranh xảy ra ở đâu đâu trong miền Nam và không liên quan tới cái hẻm nhỏ của tôi, khi hàng ngày chúng tôi vẫn đến trường hồn nhiên vui đùa, hàng xóm vẫn chợ búa tấp nập, rạp chiếu bóng vẫn có phim hay cuối tuần và bác xích lô già đạp vài cuốc xe đủ sống là thong thả nằm khềnh đọc báo. Cuộc sống b́nh yên quá mà…

Gia đ́nh tôi đâu có ai tử thương tử trận để thấy cuộc chiến khốc liệt tàn nhẫn đến thế nào khi lá vàng khóc lá xanh rơi, khi đàn bà con nít nháo nhào lo tản cư chạy giặc, đàn ông con trai tới tuổi quân dịch phải bỏ ruộng hoang nhà trống mà nhập ngũ hay vô bưng…

Tất cả đều c̣n rất trẻ, cái tuổi c̣n sung sức, c̣n nhiều hoài bảo cho tương lai.
Vậy mà chiến tranh đă cướp mất tuổi trẻ của họ, giết chết mọi ước mơ của họ một cách tàn nhẫn.
Cái từ giải phóng miền Nam đă dạy cho tôi một bài học nhớ đời, đó là sự dối trá và phản bội.
Không có giải phóng ǵ hết, chỉ có bên thua cuộc và bên thắng cuộc, tuổi trẻ miền Bắc chiến đấu v́ một chủ nghĩa Cộng Sản ngoại lai, tuổi trẻ miền Nam th́ chiến đấu chống lại sự xâm lược của miền Bắc để giữ vững thành tŕ Tự Do.

Tôi nghĩ VNCH có chính nghĩa trong cuộc chiến này, nên khi Cộng Sản miền Bắc cưỡng chiếm miền Nam thành công, những hô hào reo mừng của kẻ chiến thắng đă làm tôi thất vọng, bực tức.
Bên nào cũng là người Việt, bên nào cũng máu đỏ da vàng.
Cuộc chiến kéo dài quá lâu với biết bao thảm cảnh mất mát đau buồn của cả hai miền đất nước.
Nhưng ngay cái ngày tang tóc thương tâm đó Cộng Sản Bắc Việt lại giăng đèn kéo hoa để chào mừng mùa Xuân đại thắng, họ đă hát trên những xác người, trên các tử thi c̣n nằm lăn lóc suốt đoạn đường di tản giữa những đại lộ kinh hoàng v́ bom đạn trong tháng tư đen tối ấy.

Đă mấy chục năm trôi qua tôi vẫn thấy đau buồn mỗi khi nghĩ đến những năm tháng đáng nguyền rủa đó.
Tôi nhớ những tên cách mạng hùa mang băng đỏ chạy ṿng ṿng thành phố như thị uy đe dọa, nhưng trong mắt dân chúng miền Nam lúc bấy giờ th́ bọn chúng chỉ bẩn thỉu như những con chó săn.

Và ngày nay cái đám dư luận viên hay công an đàn áp những người yêu nước biểu t́nh ôn ḥa trong nước cũng chỉ là loại côn đồ đê tiện.
Tôi nhớ hoài ánh mắt như có lửa của người đàn ông đứng ở ven đường nh́n tên việt cộng xé lá cờ vàng vùi trong thùng rác, bàn tay anh nắm chặt để gh́m cơn phẩn nộ.
Sau này tôi thắm cái đau của các vị tướng lănh đă tự sát ngay trong thời điểm đó Họ chọn cái chết đứng thẳng kiêu hùng.

Gần nửa thế kỷ trôi qua, những đứa trẻ đă sinh ra sau 4/1975 và lớn lên trong chế độ Cộng Sản, như những hạt giống vô t́nh, gieo ở nơi nào th́ ảnh hưởng thổ nhưỡng nơi đó, không khó khăn khi nhận dạng những hạt giống nhuộm đỏ bạo lực và gian manh trong xă hội Việt Nam ngày nay.
Dĩ nhiên không phải là tất cả nhưng t́m nam thanh nữ tú thanh lịch như ngày xưa th́ nay đă hiếm hoi.

Không ai có thể chọn lựa nơi ḿnh sinh ra, nhưng có thể chọn lựa Tổ Quốc để ḿnh yêu quư, có thể nhận thức được giá trị tốt đẹp để mà noi theo sống cho tử tế đàng hoàng.

Điều đáng buồn là có rất nhiều giới trẻ ngày nay không nhận ra vị trí của ḿnh. Sau mấy mươi năm cai trị Cộng Sản đă biến đất nước Việt Nam giàu đẹp thành băi rác, biến người thanh lịch thành lớp tư bản đỏ kệch cởm, hống hách, biến những đứa trẻ tiểu học đă biết chửi thề và bạo lực, biến những người dân lương thiện thành cừu non và xưng tụng tên lưu manh làm kẻ chăn dắt.

Cái đau luôn âm ỉ trong trái tim của người Việt lưu vong như chúng tôi, không phải đợi đến tháng tư đen mới kêu gào than thở nhưng đó là cái mốc thời gian của một lịch sử bi thảm nhất, khủng khiếp nhất mà dân tộc Việt Nam phải xót xa viết bằng máu của hàng triệu triệu đồng bào.

Măi măi chúng tôi không bao giờ quên Cộng Sản miền Bắc đă bức tử dân miền Nam bằng mọi thủ đoạn tàn ác sau ngày đại thắng vinh quang đó, trại tù đă mọc lên suốt chiều dài đất nước, kéo theo biết bao gia đ́nh tan nát, khốn khổ bởi sự trả thù hèn hạ của bên thắng cuộc, những cái chết vùi dập như xác con thú hoang bên ven rừng.

Người giàu sự nghiệp cũng trắng tay do chánh sách đánh tư sản và mấy đợt đổi tiền, một nền văn hóa nghệ thuật phong phú đa dạng cũng bị tiêu hủy lụi tàn trong tức tưởi uất hận, nền kinh tế công nghiệp phồn thịnh với lượng hàng hóa dồi dào, gạo cá mênh mông của miền Nam bỗng khan hiếm do những chuyến hàng chạy suốt đêm ra Bắc, rừng vàng biển bạc dần dần biến mất bởi ḷng tham không đáy của những tay trị nước ngu xuẩn.

Máu đă đổ suốt từ thời chiến tranh cho tới lúc ḥa b́nh hơn 45 năm nay, những giọt máu của người dân trong nước khao khát nền Tự Do Dân Chủ vẫn c̣n chảy trong nhà tù với những bản án khắc nghiệt dành cho họ và những người đă chết đều có thật. Rất thật.
Vinh quang ǵ trong ngày vui đại thắng mà hàng năm Cộng Sản Việt Nam vẫn tổ chức lễ hội ăn mừng và bắt nhà nhà treo cờ kỷ niệm tháng tư đen?

Xin hăy dẹp cái tṛ “hát trên những xác người” ấy đi, dẹp những tên côn đồ gian ác trong lớp áo công an nhân dân, chính quyền nhân dân mà áp bức đồng bào, dẹp những tên quan tham ḅn rút công quỷ, hút máu dân nghèo, những kẻ lănh đạo mị dân bằng ngôn từ mỹ miều xảo trá mà sau đó lại qú mọp trước thiên triều phương Bắc để dâng tổ quốc non sông..

Nếu toàn dân đồng ḷng giải tán đảng Cộng Sản hèn với giặc ác với dân th́ may ra chúng ta c̣n khép lại quá khứ mà cùng hướng tới tương lai chống một kẻ thù chung là bọn bành trướng Trung Cộng đang lăm le nuốt trọn đất nước Việt Nam nhỏ bé này.

Xin hăy đứng thẳng lên sau bao nhiêu năm cúi đầu chấp nhận cái Độc Lập -Tự Do- Hạnh Phúc”chỉ có trên trang đầu của các giấy tờ chế độ XHCN, bao nhiêu năm sống trong ḥa b́nh mà ḷng dân ly tán, quê Mẹ oan khiên.
Lẽ nào dân Việt ḿnh tới bây giờ vẫn c̣n ngủ mê khiếp nhược “trước những bất công vẫn không biết kêu đ̣i”để đến ngày nào đó đất nước rơi vào tay kẻ ác, cả một dân tộc bị đọa đày và tên Việt Nam biến mất trên bản đồ thế giới th́ mới tỉnh dậy hay sao?

Tháng tư, nỗi đau c̣n măi.

Ngọc Ánh.
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	!123unnamed.jpg
Views:	0
Size:	43.4 KB
ID:	1753628  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-15-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (03-11-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 03-11-2021   #176
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Con hoang.

Tôi cầm túi đồ ăn ném mạnh vào giỏ rác, nói như hét: “Đă nói má đừng có lên nữa, sao không chịu nghe vậy? Tiền nè, má về đi”.

Mẹ tôi run rẩy bước tới cạnh thùng rác: “Thôi, con không ăn th́ má đem về… Tại má nhớ con quá th́ lên thăm chớ má đâu có cần tiền. Mai mốt con về th́ hết con nước rồi, má sợ không có cá ngon như vầy nữa…”

Tôi dịu giọng: “Sao má không chịu nhớ? Lâu rồi con đâu có thích ăn cá linh? Cá ǵ mà xương không…”. Mẹ tôi mở giỏ lấy ra túm bông điên điển: “Vậy má để lại cái này cho con nghen? Nước rút rồi nên bông cũng ít. Hôm qua má phải đi hái cả buổi mới được nhiêu đây”. Tôi thấy chạnh ḷng nên gật đầu: “Má cứ để đó cho con. Thôi, má về đi, con phải đi làm đây”.

Tôi đứng nh́n theo mẹ bước thấp, bước cao khuất dần nơi đầu hẻm. Tôi để mẹ đi một ḿnh v́ không muốn người trong hẻm biết tôi có một người mẹ tật nguyền…

“Cô Tư què”,“bà Tư què”… là những tiếng mà tôi nghe người ta gọi từ khi tôi nhận biết sự bất thường của đôi chân mẹ.

Lớn lên một chút, tôi biết mẹ tôi bị tật cả hai chân từ lúc mới lọt ḷng. Bà ngoại mất khi mẹ tôi mới 16 tuổi. Sống một ḿnh giữa đồng nước mênh mông, một đêm mưa nọ, mẹ đă bị một gă đàn ông cùng xóm cưỡng hiếp. Kết quả là - tôi có mặt trên cơi đời này với bao nhiêu điều tiếng xấu xa.

Thế nhưng với mẹ th́ ngược lại. Bà xem đó là món quà vô giá mà tạo hóa đă ban cho ḿnh. “Má nói thật đi,ai là cha con?”. Không phải chỉ một lần, tôi hỏi mẹ câu đó. Nhưng lần nào cũng vậy, mẹ chỉ lặng im. Có lần tôi làm dữ th́ mẹ nói: “Con biết th́ cũng đâu có lợi ích ǵ mà c̣n làm cho gia đ́nh người ta xào xáo. Thật ḷng, má phải mang ơn người ta chớ thân má như vầy,ai mà thèm…”.

Tôi lớn lên như một cái cây non thiếu ánh sáng. Sau lưng tôi, người ta xầm x́: “Đồ con hoang”. Rồi đến những đứa bạn học cùng lớp cũng trêu chọc: “Đồ không cha”.

Mấy tiếng “con hoang” như một vết chém sâu hoắm vào tâm hồn non nớt của tôi. Không biết từ bao giờ, trong tôi chỉ c̣n lại sự căm ghét người mẹ tật nguyền của ḿnh.

Trong mắt tôi - mẹ là một kẻ tội đồ v́ đă sinh ra một đứa con mà không cho nó biết cha nó là ai…

Lên lớp 10, tôi ra thị xă học. Suốt những năm học cấp 3, tôi chỉ về nhà dịp hè và Tết dù từ nhà ra thị xă chỉ mất 30 phút đi xe máy.

Thằng Kiên con bác Ba Bảo ở cạnh nhà có nhiệm vụ “tiếp tế” cho tôi mỗi tuần. Có lần nó bảo: “Ê, sao mày không về thăm má mày? Tao thấy tội nghiệp má mày lắm. Hôm trước h́nh như bả bị bịnh đó”. Tôi có hơi băn khoăn nhưng rồi lại quên ngay. “Mày về nói với má tao là nhớ mua thuốc uống, lúc này tao bận học lắm nên không về được”. Thằng Kiên bĩu môi: “Mày đúng là con bất hiếu”.

Học hết lớp 12, tôi quyết định lên Sài G̣n. “Lên trên đó dễ kiếm tiền lắm”- chị Thu con bác chủ nhà tôi ở trọ bảo. Chị làm đầu bếp trong một nhà hàng lớn ở Sài G̣n, lương mỗi tháng cả chục triệu. Chị hứa sẽ đỡ đầu nếu tôi muốn lên trên ấy.

Mẹ tôi đă khóc cả đêm khi biết ư định này. “Con lên trên đó làm sao má đi thăm?"- mẹ tôi sụt sịt. Tôi nạt: “Ai cần má thăm? Má cứ ở nhà, con làm có tiền sẽ gởi về nuôi má”.

Vậy là tôi đi. 4 năm qua, tôi về thăm nhà đúng 1 lần. Mẹ tôi nhờ thằng Kiên ḍ la tin tức.

Biết chỗ tôi làm, nó gọi điện thoại trách: “Mày đúng là con bất hiếu. Nếu tao không gọi, chắc mày cũng im luôn. Má mày lo tới bịnh luôn đó”. Tôi bực v́ cái tiếng “bất hiếu” của nó nên nạt: “Mày c̣n nói cái giọng đó nữa th́ đừng có gọi điện cho tao nghe chưa”. Nói rồi tôi cúp máy.

Có lẽ - nó tức lắm nên dẫn mẹ tôi lên tận Sài G̣n t́m tôi. Dĩ nhiên là nó bị tôi chửi vuốt mặt không kịp. Mẹ tôi cũng bị vạ lây: “C̣n má nữa, ai biểu má lên đây?”.

Thật sự th́ đâu có ai biểu mà chỉ có tấm ḷng, t́nh yêu của một người mẹ đă thúc giục mẹ tôi lặn lội đi t́m con. “Tại con không về nên má nhớ…”- mẹ tôi rưng rưng. Thấy vậy, tôi cũng không nỡ rầy la: “Thôi được, má muốn lên th́ cứ lên; nhưng con nói trước là con không có về dưới nữa đâu”.

Từ đó, cứ vài tháng, mẹ tôi lại lặn lội từ Châu Đốc lên Sài G̣n thăm con. Thỉnh thoảng thằng Kiên rảnh th́ lại đi cùng với mẹ.

Có lần nó đùa: “Ê, má bà đă hứa gả bà cho tui rồi đó nghen. Bà ở trên này đừng có lộn xộn”. Tôi không nhớ nó đă đổi cách xưng hô từ khi nào nhưng vừa nghe vậy đă đổ quạu: “Đừng có mơ. Tui không bao giờ trở về cái xứ đó. Mà ông cũng đừng có ăn nói bậy bạ”. Nó cười h́ h́: “Giỡn bà thôi chớ cái thứ con cái không ra ǵ như bà,có cho tui cũng ... không thèm lấy”.

Mọi chuyện sẽ không có ǵ nếu như tôi không t́nh cờ quen một người. Anh là trưởng pḥng của một công ty lớn. Chân dung của tôi trong mắt anh là một đứa trẻ mồ côi, tự lập, tự bươn chải vào đời…“Anh yêu em v́ những điều đó. Em là một cô gái đầy nghị lực”- có lần anh bảo tôi như vậy.

Tôi gọi điện cho Kiên: “Ông đừng có dẫn bà già lên nữa nghe chưa. Tôi nói với người ta là tôi mồ côi…”. Vừa nghe vậy, Kiên đă sừng sộ: “Bà ăn nói ǵ bất nhơn thất đức vậy? Má bà c̣n sống sờ sờ đó mà”. “Tui nói rồi, ông mà c̣n dẫn má tui lên là đừng có trách sao tui cạn t́nh nghen”- tôi nói dứt khoát.

Kiên c̣n dẫn mẹ tôi lên một lần nữa. Sau đó, hắn mất biệt. Mẹ tôi lại lặn lội đi một ḿnh. Tôi bực bội ra tối hậu thư: “Má đừng có lên đây nữa, con khó ăn khó nói với người ta. Nếu má không nghe lời, con sẽ đổi chỗ ở, không cho biết số điện thoại luôn”.

Lần đó về, măi 4 tháng sau mẹ tôi mới dám lên.

Đó chính là cái lần tôi đă vứt giỏ đồ ăn mà mẹ lụm cụm mang từ nhà lên cho tôi. Và v́ giận mẹ không nghe lời nên tôi đă đổi chỗ ở và không thèm gọi điện thoại về nhà.

***

Cho đến một hôm, tôi bỗng thấy ruột gan ḿnh bồn chồn. Tôi lục t́m số điện thoại của Kiên. Nhưng tôi t́m măi mà chẳng thấy.

Bẵng đi một thời gian khá lâu, khi sắp xếp lại đồ đạc, tôi t́m được quyển sổ trong đó có ghi số điện thoại của Kiên. Tôi mừng quưnh vội gọi ngay.

Vừa nghe tiếng Kiên, tôi đă líu lo: “Xin lỗi nghen, tui bỏ mất số điện thoại của ông, giờ mới t́m được. Ông sao rồi? Khỏe không? Cưới vợ chưa hay là c̣n chờ tui?”.

Không nghe Kiên trả lời, tôi lại ghẹo: “Ê, bộ c̣n giận hả?”. Bên kia, giọng Kiên thật chậm: “Giận làm ǵ cái thứ không phải con người như bà”. Tôi chột dạ: “Làm ǵ mà nặng lời như vậy? Ông thấy má tui khỏe không?”.

Không có tiếng trả lời. Tôi sốt ruột: “Nói đi chớ, tốn tiền điện thoại của người ta…”. Kiên thủng thẳng: “Giỏi lắm th́ bà cũng chỉ tốn tiền điện thoại một lần này chớ mai mốt có muốn tốn cũng không được...”. Tôi phát bực nên gắt: “Nói ǵ th́ nói lẹ lẹ lên, không thôi tui cúp máy à”.

Lần này tôi không phải chờ lâu v́ Kiên nói ngay: “Má bà mất rồi”. Tôi nghĩ là Kiên nói đùa: “Ê, hết chuyện giỡn rồi sao? Má tui đang mạnh sần, ông trù ẻo hả? Đồ xấu xa”. “C̣n bà là đồ bất hiếu. Muốn biết th́ về. Tui cúp máy đây”.

Giọng Kiên cụt ngủn. Hắn cúp máy thật. Tôi gọi lại, chuông vẫn đổ nhưng hắn nhất quyết không nghe máy.

Bán tín,bán nghi, hôm sau tôi chạy về…

Kiên không hề nói đùa. Mẹ tôi đă mất cách nay hơn 3 tháng. Trước đó, bà đă bệnh không ăn uống cả tuần…

Kiên kể với tôi, hôm đám tang mẹ tôi, trời mưa tầm tă. Những người đưa đám đều khóc khi thấy người đứng ra lo ma chay cho mẹ tôi lại là Kiên. “Tui có nhờ nhắn tin trên truyền h́nh, cả đăng báo nữa…”- giọng Kiên buồn buồn.

Tôi cúi đầu, không dám nh́n vào ảnh mẹ. Kiên đă nói đúng. Tôi không chỉ là một đứa con bất hiếu mà thậm chí, tôi cũng không đáng làm một con người.

Tôi có mẹ mà như một đứa con hoang…


Thu phong

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	!0201afamilyVC_dc583.jpg
Views:	0
Size:	43.7 KB
ID:	1754255  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-15-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 03-11-2021   #177
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Nụ cười của người đàn bà…

Đàn bà dù có nhan sắc hay không, xinh hay không, chỉ cần cười là tôi thấy đẹp. Đó là nét đẹp, là sức quyến rũ rất riêng, hơn cả chân dài hay ngực khủng. Nụ cười rạng ngời của đàn bà luôn có sức lan tỏa cả không gian xung quanh. Luôn hiền lành và tràn đầy bao dung, như chính trái tim và tấm ḷng họ.

Nhưng bạn biết tôi sợ ǵ nhất không? Là khi họ cười nhẹ- nhẹ như không, b́nh thản đến lạnh người. Khi cạn cùng đổ vỡ, đàn bà cười nhẹ tênh. Tôi sợ điều này hơn cả nước mắt hay sự im lặng. Thay v́ khóc, đàn bà cười- nụ cười vỡ vụn trong tổn thương, mà bất cần.

Anh từng nói với tôi là yêu nụ cười rất tươi của chị. Những năm tháng sinh viên, anh đă không ngại đạp xe cả mấy cây số chỉ để mua món đồ chị thích, khiến chị cười khi muộn phiền. Khi ấy, tôi đă nghĩ, đàn bà chỉ có thể cười khi hạnh phúc, đủ đầy yêu thương và sẻ chia. Tôi không biết, ngay cả khi đau khổ tột cùng, đàn bà vẫn có thể cười.

Anh cầu hôn chị sau 5 năm yêu nhau. Sau 5 năm kết hôn, anh thăng tiến trong công việc, chị ở nhà quán xuyến việc nhà với hai đứa con ngoan. Vài lần lại thăm ngôi nhà khang trang, không biết sao tôi không c̣n thấy nụ cười khi xưa của chị. Tôi từng nghĩ có lẽ cuộc sống áp lực dễ khiến người ta muộn phiền.

Rơ ràng, có những băo bùng một thời c̣n cực khổ hơn gấp bội, ma sao chị đă từng cười hạnh phúc? Cho đến khi tôi biết, anh có nhân t́nh. Anh xem điều đó như lẽ dĩ nhiên và bảo rằng xă hội thượng lưu, ông nào lại không có nhân t́nh? Anh chỉ làm quen với “quy luật” của thế giới đó. Anh không nhận ra, chẳng có “quy luật” nào tàn nhẫn như vậy cả. Chỉ v́ anh không kềm ḷng trước cám dỗ ở đời mà thôi.

Sau đó gặp lại chị, nụ cười bao năm héo úa đă không c̣n. Tệ hơn, chị cười nhẹ tênh, dù tôi biết trong ḷng chị là biết bao đổ vỡ nát tan. Nụ cười xót xa đó của chị luôn khiến tôi ám ảnh. Đau ḷng đến mức khóc không dứt, mà sao ráng nặn ra nụ cười bi ai đến thế? Nụ cười ấy chứa bao nhiêu là khổ đau và bất hạnh.

Rồi chị ly hôn, buông bỏ tất thảy. Hai năm sau, chị hồi phục sau những tháng ngày như không thể đứng dậy. Chị lại cười, nụ cười hạnh phúc của riêng ḿnh. Đúng lúc ấy, anh lại muốn quay về. Chỉ là, mọi thứ đă quá muộn. Anh măi măi không thể có lại nụ cười hạnh phúc chị từng chỉ dành riêng cho anh.

Đàn ông hơn nhau, chính là ở nụ cười của người đàn bà đi cùng. Được yêu thương, đàn bà sẽ cười hạnh phúc. Đàn ông tệ bạc, nụ cười đàn bà héo úa, đáng thương.

Đàn bà hơn nhau là chọn được người đàn ông có thể làm ḿnh cười vui cả một đời, hơn là chỉ biết khóc v́ mỏi mệt.

Nếu đàn ông chỉ có thể đem đến cho ta nước mắt, hăy ra đi để t́m nụ cười của chính ḿnh. Nụ cười đẹp chỉ nên dành cho một người xứng đáng…

DUNG TRAN

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	!!!amed.jpg
Views:	0
Size:	35.0 KB
ID:	1754258  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-15-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 03-11-2021   #178
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Buổi điểm danh cuối cùng…

Ngày mới bước chân đến Mỹ, với tuổi mới trên 50, lo chuyện dựng vợ gả chồng cho con cái, tham gia niềm vui của con cháu ḿnh và con cháu bạn bè, tháng nào chúng tôi cũng phải tham dự một hai tiệc cưới. Bây giờ suưt soát tuổi 80, sắp lên chức “cố,” cả năm không c̣n khăn áo chỉnh tề, lên xe “phó hội” kư tên vào sổ vàng, tươi cười đóng hụi chết, mà áo trắng, cà vạt đen, mặt mày buồn thảm đi viếng tang cũng khá nhiều.

Bạn bè, đơn vị cũ, một thời chinh chiến hay là long nhong thời thơ ấu, ông th́ nằm trong nhà hưu dưỡng đă hơn năm, ông th́ đi gậy chống, walker hay ngồi xe lăn, ông th́ đă thành tro bụi chứa trong cái hũ có khắc tên để trên chùa, hay ra nằm ngoài nghĩa địa với bia mộ đề tên!

Bây giờ không c̣n vào nhà hộ sinh để thăm cháu ra đời, hay chúc mừng hôn lễ của ai nữa, mà toàn đi nhà dưỡng lăo, bệnh viện hay tang nghi quán!

Có người bạn mới gặp ở quán cà phê, tươi vui, yêu đời, vài hôm sau vừa nghe tin đột quỵ. Sau một vài tuần ở bệnh viện và trung tâm phục hồi trở về, bây giờ không c̣n nói được, tay chân lẩy bẩy, gặp nhau, ứa nước mắt, mà không khóc, sợ bạn buồn nản chí.

Trong nhà hưu dưỡng, đi thăm một người bạn khác, gặp một người bạn biến chứng tiểu đường, mắt đă mù, nằm ở đây đă bốn năm, c̣n nhớ tiếng nói của bạn mà mừng, nhưng không c̣n trông thấy nhau nữa. Rồi có người mang ống dẫn tiểu, có người mang tă, có người sống nhờ thức ăn chuyền thẳng vào bao tử, mà phải sống không chối từ, không thể dễ dàng chọn cái chết dù muốn chết.

Tôi cũng biết có trường hợp, anh nằm đây đă trên 10 năm, sau lần “tai biến.” Anh mở lớn đôi mắt nh́n tôi, anh nhớ tôi hay không, tôi không rơ, đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi, đầy những chịu đựng. Lần nào vào thăm anh, tôi cũng thấy chị ngồi đó, theo anh suốt một cuộc hành tŕnh dài lâu, mà vẫn như đi một ḿnh. Nhan sắc chị đă tàn phai, thân gầy như xác ve, sức tàn, lực kiệt. Chỉ sợ một ngày nào đó, chị ra đi, bỏ anh lại cho ai? Rồi một ngày, nghe tin anh mất, buồn, nhưng mừng cho chị, từ nay được giải thoát.

Nhưng chỉ ít lâu sau thôi, nghe tin chị cũng theo anh. Chút dầu c̣n lại trong cây đèn nhỏ đă cạn!

Tuần rồi vào bệnh viện thăm một thằng bạn thời niên thiếu, cái thuở bạn bè mùa Hè nào cũng rong chơi, tinh nghịch mà vô tư, có đêm ngủ lại nhà nhau, mà bây giờ nó nằm đó, hôn mê. Cũng một thời hạnh phúc, cũng một thời đau khổ, cũng vật vă trong chiến tranh, cũng tủi nhục trong tù đày, giờ này đâu c̣n ǵ vui buồn mang theo nữa. Thôi ra đi b́nh yên!

Những người lính cũ dự định tổ chức họp khóa, thời c̣n sung măn, một năm một lần, bây giờ ba năm chưa muốn gọi nhau. Ngày trước tập họp vài ba trăm có dư, nay là vài ba chục cũng khó kiếm. Trong điện thoại, ở xa, có bạn nói thều thào không ra hơi, có anh điếc ù phải đeo máy, có người kêu than đau chân đi không nổi, th́ làm sao mà họp khóa, điểm danh với anh em được. Ở gần th́ đau mắt, không lái xe được, cũng có nhớ bạn thương bè, nhưng sức đă tàn, lực đă kiệt, cũng chẳng c̣n vui thú ǵ những lúc gặp gỡ anh em. Thôi đành một tiếng “xin lỗi” là xong!

Trước đó, thăm một anh bạn cùng khóa nhà binh, tuy già yếu, đau ốm trên giường bệnh, nhưng thấy c̣n lạc quan vui tươi: “Thế nào tháng sau, họp khóa, tôi cũng đến! Lâu quá không gặp anh em!” Lời hứa vui vẻ ấy không ngờ không bao giờ thực hiện được. Chúng tôi “họp khóa” năm ba thằng với anh tại nhà quàn trong ngày tiễn đưa. Rơ ràng là anh có hẹn với chúng tôi là anh sẽ đến, nhưng ở một nơi khác.

Hôm nay họp khóa, chị đă trở thành bà quả phụ, nhận bó hoa từ anh em, nhắc lại như một lời chia buồn. Lần “điểm danh” này, vắng mặt quá nhiều anh em, trong đó có anh. Vắng mặt có lư do – Miễn tố!

Quân số hôm nay đă hao hụt nhiều, phần lớn bất khiển dụng, hoặc được xếp loại 2, nhưng không bao giờ được bổ sung!

Chắc các bạn c̣n nhớ giờ điểm danh cuối cùng, hay là buổi chào cờ cuối cùng trong đơn vị vào cái Tháng Tư nghiệt ngă của đất nước, rồi anh em, mỗi người một nơi. Có anh em may mắn trôi giạt, sống sót đến xứ người, có người thất thân lâm cảnh tù đày. Đă có bao người chết trong trại tù hung hăn, bao nhiêu người ch́m sâu xuống đáy biển oan khiên.

Bây giờ quê người lận đận, mà vẫn có đồng đội, rỗi công đi t́m người thất tán, tái cấu trúc, hay tái bố trí, gọi là đồng môn cùng quân trường, là khóa học, là binh chủng, là đơn vị! Họ gặp nhau, già yếu hơn xưa, tóc đă bạc phơ, câu chuyện ngày cũ, nhớ nhớ, quên quên. Họ gặp nhau mà nước mắt lưng tṛng. Nhưng những lần tập họp thưa thớt dần, xa dần, mệt mỏi dần trong ngày tháng phai tàn.

Không phải là một lời nói bi quan, đây có thể là lần điểm danh cuối cùng. Ở tuổi ngoài bảy mươi, cuộc đời c̣n lại chỉ có thể tính bằng giờ. Nhiều đồng đội đă bỏ anh em đi xa, nhiều người đă không đến. Con số người mất cũng lớn bằng người c̣n. Răng, tóc, trí nhớ cùng với bạn bè đă bỏ chúng ta ra đi biền biệt.

Tướng MacArthur đă để lại một câu nói để đời: “Old soldiers never die; they just fade away” (Người lính già không chết; họ chỉ phai nhạt dần đi).

Tôi thích và yêu kính những người lính chết trận. Tôi không thích những người lính sống cũng như chết, sống như cái bóng ma. Phải có sự khác biệt của một người lính hy sinh trên chiến địa ngày xưa và một người lính cũ chết trong nhà dưỡng lăo. Không thể coi họ như nhau.

Sống mà phai nhạt dần, cho đến một ngày nào đó, không ai c̣n nhớ đến ḿnh nữa, th́ cuộc đời này buồn biết mấy!

Mà thôi, chuyện ǵ rồi cũng qua, cái ǵ rồi cũng đến!


HUY PHƯƠNG

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! ++!d.jpg
Views:	0
Size:	52.1 KB
ID:	1754270  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-15-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 03-14-2021   #179
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Truyện ngắn: Người Lính Năm Xưa.

Tôi gặp anh là duyên số. Anh gặp tôi là cố t́nh. Dù duyên phận hay cố ư, tôi vẫn luôn sung sướng khi biết được anh. Cho dù chỉ ở với anh chưa đến hai ngày tôi vẫn nhớ măi những kỷ niệm thật đậm đà, nhẹ nhàng đến từ anh, từ gia đ́nh anh và cả từ thành phố anh ở, El Paso.

Tháng 7 năm 1998, gia đ́nh tôi qua California làm. Công ty chỉ cho gia đ́nh tôi bốn người mướn một cái xe. Khi tôi lái xe đi làm, vợ con tôi bị treo gị, nằm ở nhà ngóng. Nhiều khi cần đi chợ hay đi học, vợ tôi lại phải chở tôi tới sở sáng sớm. Nh́n hai cô con gái c̣n ngái ngủ phải thức dậy sớm, tôi chịu hết nổi. Một buổi chiều thứ năm, nhân nghỉ lễ cuối năm, tôi phóng ra phi trường, lấy vé bay về Houston rồi một ḿnh lái xe qua lại California.

Đường từ Houston qua tới Huntington Beach dài khoảng 1550 dặm Anh. Tôi tính lái đi tổng cộng hai ngày, rời Houston từ sáng sớm hôm thứ sáu và sẽ tới California vào chiều thứ bẩy. Theo lịch tŕnh th́ ngày đầu tiên tôi sẽ lái một nửa, khoảng hơn 750 dặm tới thành phố nằm tận cùng của tiểu bang Texas, El Paso. Tôi sẽ t́m một quán ăn Việt nam, dùng bữa cơm chiều thật xôm tụ để lấy sức rồi kiếm một khách sạn nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau thức dậy lúc mặt trời chưa mọc, vừa phóng xe đi vừa ăn sáng th́ có lẽ sẽ tới California trước bữa cơm chiều.

Có lẽ đối với dân Mỹ th́ bữa cơm chiều là quan trọng nhất. Thường th́ người Mỹ ăn trưa trong sở làm. Một miếng bánh ḿ sandwich kẹp vài ba miếng thịt nguội, một trái táo và lon nước ngọt. Có người bỏ luôn bữa trưa, chỉ ăn bữa sáng thật nhiều rồi nhịn cho tới bữa ăn chiều.

Với dân Việt nam th́ ba bữa sáng, trưa, chiều đều quan trọng như nhau. Ngày c̣n nhỏ, tôi nhớ sáng sáng thường làm một bụng đầy trước khi đi học. Lúc th́ cơm tấm, khi lại bánh xèo, nào bánh tầm b́, nào bánh cuốn rồi bánh ḿ thịt nguội. Trưa đi học về, cả nhà quay quần chung quanh bàn ăn với đầy đủ các món trước khi làm một giấc ngủ trưa dài. Chiều, trời chưa tối gia đ́nh chúng tôi lại quay quần chung quanh bàn ăn một lần nữa. Thỉnh thoảng ngủ trưa dậy tôi lại ra đầu xóm làm một tô bánh canh gị heo nóng hổi. Tối khuya, có lúc bố tôi kêu đói, anh em chúng tôi lại lục đục lên xe đi tới quán ḿ. Không ḿ xào cây dừa th́ cũng ḿ xào cây me. Cây nào anh em chúng tôi cũng xơi. Tính tới tính lui, tôi nhớ có ngày ăn đến năm lần. Anh em chúng tôi vẫn không mập.

Qua đến Mỹ, ngày ngày phải đi làm tám tiếng, nên buổi trưa đối với tôi giấc ngủ quan trọng hơn miếng ăn. Do vậy bữa ăn chiều phải thật thịnh soạn, phải đầy đủ chất bổ dưỡng. Với bữa sáng, nhiều khi ly cà phê cần thiết hơn miếng bánh ḿ. Tuy nhiên phải có một chút xíu vô bụng th́ mồm miệng mới thơm tho, ăn nói mới thông. Ngày c̣n nhỏ, bố tôi thường dậy anh em chúng tôi sáng phải có chút ǵ vô bụng để bịt cái hơi hôi, thông từ ruột đi lên. Cho dù ḿnh có đánh răng, nạo lưỡi hay xúc nước thơm cách mấy, không có chút ǵ vô bụng, mở miệng nói vẫn nặng mùi. Mùi hôi xông từ bao tử, từ ruột non, ruột già đi lên không thuốc thơm nào trị được. Chỉ cần một miếng bánh donut nho nhỏ hay nửa củ khoai lang đóng cái cửa thông hơi, hơi miệng bảo đảm sẽ không bay mùi. Cà phê chỉ để tỉnh ngủ chứ không chữa được hết mùi. Do đó tôi thường chỉ ăn một chút xíu vào buổi sáng sớm để ăn nói cho ngọt ngào chứ chẳng phải cho no. Bữa ăn trưa thường lè phè, có ít ăn ít, có nhiều ăn cũng ít để lẹ cho giấc ngủ trưa. Tất cả tôi đều tập trung vào bữa ăn chiều. Tôi phải tới El Paso và California trước bẩy giờ tối để sửa soạn cho bữa cơm chiều.

Tôi tới El Paso sớm hơn dự tính, trước sáu giờ chiều. Kiếm được một khách sạn thuận tiện nằm cạnh quốc lộ số 10. Quốc lộ số 10 có lẽ tất cả dân của mọi tiểu bang phía nam nước Mỹ ít nhiều cũng phải một lần đi qua. Nó chạy từ tiểu bang Florida qua tới California. Nối Thái B́nh Dương với Đại Tây Dương. Cái khách sạn be bé xinh xinh, chỉ có khoảng năm chục pḥng là cùng. Tôi thích chọn khách sạn nhỏ với một tầng trệt để đậu xe ngay trước cửa pḥng, khỏi mất công khiêng đồ lên xuống. Đi với vợ con th́ tôi phải chọn khách sạn lớn, đầy đủ tiện nghi v́ con tôi thích cầu thang máy và v́ vợ tôi sợ không được an toàn.

Vừa lấy được pḥng ngủ là tôi vội t́m cuốn sách niêm giám điện thoại. Hầu như ngày nay bất cứ cuốn sách niêm giám điện thoại của mọi thành phố trên đất Mỹ đều có họ Nguyễn và bất cứ người Việt Nam tỵ nạn Cộng sản cũng đều có họ hàng sống ở Cali. Lựa một tên thật b́nh thường tôi bấm số hỏi địa chỉ nhà hàng Việt Nam. Đầu dây bên kia, giọng người đàn bà trả lời ngắn một tiếng Hello. Tôi lên tiếng :

- Xin lỗi có phải nhà Việt Nam không ạ "

Người đàn bà ngập ngừng giây lát rồi bập bẹ trả lời tôi:

- Ông ..đợi ..chút ..chút.

Khoảng hai phút sau, giọng người đàn ông vang trong điện thoại:

- A-lô, ai đó "

Tôi lập lại câu hỏi cũ :

- Xin lỗi có phải nhà Việt Nam không ạ "

- Đúng vậy. Anh t́m ai "

Tôi vội giải thích:

- Thưa anh, em lái xe từ Houston qua Cali, giữa đường ngừng nghỉ ở El Paso tối nay. Em muốn t́m một quán ăn Việt Nam. Em coi trong cuốn điện thoại thấy tên anh nên gọi hỏi đường. Anh có thể chỉ giúp em quán ăn Việt ở vùng này "

Người đàn ông cười trả lời:

- Vùng này có vài quán nhưng họ lại nấu lai theo kiểu Mễ để câu khách Mỹ, khách Mễ. Chú ăn không được như ở Houston hay Cali đâu. Có một tiệm tạm tạm được nhưng đường đi lại hơi khó, tiệm lại không có bảng hiệu rơ ràng. Chú hiện giờ đang ở đâu"

Tôi nói tên khách sạn của tôi đang mướn. Người đàn ông tiếp:

- Anh biết chỗ chú ở rồi. Cũng gần nhà anh thôi. Chú đợi khoảng mười lăm phút anh tới dẫn chú đi.

Tôi chưa kịp trả lời chỉ nhờ anh chỉ đường để khỏi làm phiền th́ anh đă nhanh cúp điện thoại. Nằm dài trên cái giường to nh́n lên trần nhà, tôi nghĩ vớ vẩn đến người đàn ông kỳ lạ này. Ḿnh chỉ hỏi đường, anh đ̣i tới dẫn ḿnh đi. Chưa kịp nói số pḥng, anh đă cúp phôn. H́nh như anh đă biết tôi là ai và sẽ phải làm ǵ. Tôi bước vào pḥng tắm xả nước nằm ngâm ḿnh cho bớt cơn mệt nhọc sau hơn mười tiếng đồng hồ lái xe mà ḷng vẫn băng khoăng nghĩ tới người đàn ông lạ kỳ này.

Chưa đầy mười lăm phút, điện thoại pḥng tôi reo vang. Tôi nghe giọng anh vang rền trong máy:

- Chú ra văn pḥng chính của Hotel. Anh đang đợi chú ở ngoài này đây.

Vẫn vội vă như lúc trước, tôi chưa kịp trả lời, anh đă cúp điện thoại. Tôi khóa trái cửa pḥng, lững thững đi ra văn pḥng của khách sạn tôi đang mướn. Ngay chỗ quầy làm giấy tờ cho mướn pḥng, một người đàn ông Việt Nam tuổi dễ qúa năm mươi, người to lớn, đang đứng phân trần với nhân viên của khách sạn. Tôi bước lại gần thấy họ nói với nhau bằng tiếng ...Mễ. Người đàn ông Việt Nam bỗng nhiên ngưng nói, quay qua nh́n tôi như ra lệnh:

- Chú đưa credit card cho nó đi. Nó bằng ḷng hoàn lại tiền pḥng cho chú rồi. Nhà anh dư pḥng, chú tới ở đêm nay, đỡ được hơn sáu chục bạc.

Tôi ú ớ chưa biết trả lời ra sao, th́ anh lại tiếp:

- Chú mới mướn pḥng chưa được nửa tiếng đồng hồ nên có quyền lấy lại hết tiền.

Anh nh́n cái đầu ướt của tôi rồi cười h́ h́:

- Theo luật th́ chú không được tắm đâu. Nhưng anh nói với tên ngố này chú chưa đụng ǵ đến đồ trong pḥng. Ngay cả cái thùng rác. Lẹ lẹ lên không nó đổi ư, lại mất công giải thích. Ḿnh phải đánh thật mau, rút thật lẹ mới được.

Tôi ngập ngừng:

- Anh đừng lo. Tiền khách sạn, công ty của em sẽ hoàn lại. Ngay cả tiền ăn dọc đường nữa. Em chỉ cần t́m tiệm Việt Nam để ăn tối nay.

Anh lắc đầu, quơ tay liên tục:

- Có trả cũng về nhà anh ở. Vừa rộng răi, thoải mái, vừa an toàn đóng quân hơn nơi đây nhiều. Chú nghe anh nói, đưa credit card cho nó đi.

Thấy anh hối mấy lần, tôi phải đưa thẻ tín dụng của tôi cho người nhân viên khách sạn. H́nh như anh ta cũng không muốn căi lộn bằng tiếng Mễ với người Việt nữa nên nhận lấy thẻ nhanh nhẹ quẹt vào máy, trả tiền lại cho tôi trong tích tắc. Khi người nhân viên khách sạn đưa tờ biên nhận hoàn lại tiền cho tôi, anh cẩn thận nhắc nhở:

- Chú coi cho kỹ đó. Lộn tới Cali gọi kiện nó không chịu trả đâu. Có lấy lại được th́ cũng tốn gần hết tiền cho điện thoại long distance. Đừng để địch nắm đằng chuôi.

Anh theo tôi về lại pḥng ngủ để dọn đồ đạc ra xe. Vừa đi anh vừa tự giới thiệu ḿnh:

- Anh ở đây dễ cũng tới hai chục năm hơn. Ngày xưa lúc mới qua cũng trấn ở Cali một thời gian. Rồi không thích ồn ào bay về đây ở ẩn. Án binh bất động.

Tôi cười tiếp lời anh:

- Ta dại ta t́m nơi vắng vẻ, người khôn người xuống phố Bô-sa.

Anh cười lớn lặp lại câu thơ ... thẩn của tôi rồi bỗng thấp giọng:

- - Đây đàn bà Mễ nhiều lắm, lại chịu đàn ông Việt ḿnh nên không phải là nơi vắng vẻ đâu. Chú nhớ đấy, đàn bà Mễ hành quân c̣n mạnh hơn cả cánh ta ở Cali nhiều.

Tôi khuân đồ ra xe rồi lái theo anh về nhà. Nhà anh cách cái khách sạn tôi mướn chỉ khoảng năm dặm Anh thôi, nhưng trời đă xẩm tối nên anh lái thật chậm sợ tôi theo không kịp. Khi tôi tới được nhà anh th́ đường phố đă lên đèn, nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng. Trước cửa nhà, một người đàn bà và hai đứa con trai vội mở cửa ra đứng đón khi nghe tiếng c̣i xe anh bấm lúc chúng tôi đậu xe vào băi đậu xe của nhà.

Căn nhà anh vừa vặn, xinh xắn sơn mầu xanh nhạt. Vườn trước rộng mênh mông với băi cỏ lớn, hợp đúng tiêu chuẩn của tiểu bang Texas. Một cây cổ thụ lâu đời mọc giữa băi cỏ như che phủ lấy căn nhà. Thân cây cắm hai lá cờ: cờ Việt Nam Cộng Ḥa và cờ Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Trước cửa vào nhà là một dăy hàng hiên dài với cái ghế xích đu treo lủng lẳng và vài ba cái ghế nhựa mầu xanh lá cây đậm để ngổn ngang gần cửa ra vào.

Anh mở cửa xe bước xuống, hai đứa bé chạc mười tuổi chạy vội ra ôm anh. Chúng nh́n tôi lễ phép khoanh tay chào. Giọng Việt nghe rơ ràng. Người đàn bà đứng yên nơi cửa chào đón. Từ xa tôi cũng đă nhận đoán chị không phải người Việt Nam qua vóc dáng cao lớn của chị. Nếu mang giầy hơi cao gót, tôi chắc chắn chị sẽ cao hơn anh. Mái tóc hơi ngả mầu vàng, chị trông lối bốn mươi hơn.

Thường thường, người đàn bà Mễ không giữ được thân h́nh thon gọn sau khi lấy chồng sinh con. Có lẽ v́ dân Mễ thích ăn đậu, ưa ngồi nhiều nên dễ ph́. Người đàn bà Mễ đang đứng trước mặt tôi là một ngoại lệ. Dáng chị cao lớn nhưng không xồ xề, thân người to nhưng không thô, tay chân dài nhưng không thừa thăi. Chị nh́n tôi mỉm cười nhẹ, nói bập bẹ vài ba câu xă giao tiếng Việt:

- Mời anh vô nhà. Mời anh nghỉ. Anh đi xe có mệt không"

Tôi có bạn gốc Mễ, được dạy nói vài câu xă giao vớ vẩn, nên trả lời câu hỏi của chị bằng tiếng Mễ. Anh và chị đều cười to khi thấy tôi pha tṛ. Hai đứa bé không hiểu mấy nên ngẩn mặt ṭ te. Có lẽ anh ít bạn tới nhà chơi nên chúng có vẻ không được tự nhiên với tôi nhiều. Riêng anh và chị th́ thoải mái hơn. Anh vừa kéo lê cái va-li hành lư của tôi vào nhà vừa chỉ chị và hai đứa con giới thiệu tên:

- Đây là Silvia. Tụi nhỏ tên An và Lộc. Chú đóng quân ở đây rộng răi không sướng sao. Tội chi ẩn vào cái Hotel đó. Anh nói chú nghe. Nhân tiện chú đi ngang qua đây, ở chơi với anh mấy ngày rồi hăy về Cali.

Tôi cười thoái thác ngay:

- Anh cho em ở một đêm thôi. Mang phải lên đường. Em có nhiều chuyện lắm. Sáng thứ hai đi làm sớm, không ở lâu được đâu. Khi lái xe về lại Houston, có nhiều giờ hơn em sẽ ở lâu hơn.

Anh lắc đầu liên tục:

- Mấy khi có dịp. Chú đừng dùng kế hoăn binh. Mai thứ bẩy chú ở lại đây một ngày. Sáng sớm chủ nhật lái xe đi sớm, tới Cali vào lúc xế chiều. Sáng thứ hai dậy đi làm lại. Anh tính chú thấy sao"

Tôi vẫn lắc đầu từ chối :

- Mệt lắm anh ạ. Em muốn tới sớm, có một ngày nghỉ cho khoẻ.

- Thanh niên như chú th́ đánh đấm Việt cộng sao nổi. Tới Cali chỉ cần ngủ một đêm thôi là mai có thể đi làm được rồi. Ngày xưa đi đánh giặc, chúng tôi chỉ ước được vài tiếng nghỉ mà chả có. Nhiều khi thức trắng đêm đến sáng thức tiếp. Ngủ nhiều là có thể ...ngủ luôn.

Thấy anh có ḷng, tôi im lặng chấp nhận. Tính tôi dễ dăi. Ngày xưa, lúc mợ tôi c̣n sống thường nói tôi là con cừu, muốn sao cũng được, không thích làm trái ư ai.

Trong nhà anh đồ đạc bầy đơn sơ, không kiểu cách mấy. Pḥng khách nhỏ với bộ nghế xa lông có lẽ trên chục năm hơn đă ngă mầu xanh lá cây đậm thành lạt. Cái vô tuyến truyền h́nh đặt góc pḥng cũng kiểu xa xưa với hai cây ăn-ten cao lêu nghêu để trên nóc. Dàn máy nhạc cũ kỹ để cạnh với cái gía nhỏ đựng dĩa và băng nhạc. Phía trong là nhà bếp bốc khói nghi ngút. Tôi ngửi được mùi bún riêu thoang thoảng cộng lẫn mùi nồng nồng của mắm tôm. Phía trái của pḥng khách là pḥng ăn với cái bàn gỗ mầu vàng nhạt và sáu cái ghế đặt chung quanh. Hai đứa bé lo phụ mẹ bầy chén đũa lên bàn. Người đàn bà Mễ đương hư hoáy nấu đồ ăn Việt Nam trong bếp. Anh nh́n tôi quảng cáo:

- Hôm nay anh cho chú thưởng thức món bún riêu nổi tiếng của vùng này. Đặc sản thuần túy của dân Việt Nam do đầu bếp... ngoại quốc nấu. Chả có tiệm nào ở đây nấu đồ ăn Việt Nam bằng Silvia đâu. Khỏi phải đi đâu kiếm tiệm chi cho mất công. Nhà này là tiệm ăn số một của vùng El Paso.

Trong cuộc đời, tôi may mắn sống nhiều nơi, đi nhiều chỗ và cũng được ăn nhiều món lạ. Có thể nói tôi rất hài ḷng khi có được một cuộc sống đa dạng và trôi nổi. Tôi đă từng sống trong tù vượt biên, lúc lang thang ngủ trên nóc xe lửa cả tháng trời, khi lại nằm trong khách sạn thật sang trọng, mắc tiền tuần lễ hơn. Từng phá rừng Long Khánh, đốn cây trên đảo tỵ nạn Mă Lai, rồi một ngày lại được ngồi họp trong những pḥng ốc tối tân nhất của thế giới. Có lúc khổ cực phải bươi khoai ḿ ăn sống, nhiều khi tôm hùm, đồ biển lại ngập bàn. Đi nhiều, thấy nhiều, nhưng có lẽ h́nh ảnh người đàn bà Mễ có chồng Việt Nam đứng trong bếp nêm nước mắm vô nồi bún riêu là một thích thú đặc biệt nhất trong cuộc sống lưu vong của tôi. Nó vừa là h́nh ảnh của một sự buồn bă chia cắt sống lưu lạc nơi xứ người phải lấy vợ ngoại quốc, vừa lại là một sự kết hợp hạnh phúc giữa các sắc dân nơi vùng đất tạm dung. Nó là sự chấp nhận thay đổi với cuộc sống mới nhưng lại không quên được quê hương qua những mùi vị của chai nước mắm, của lọ mắm tôm. Silvia sẽ măi măi không nấu bún riêu ngon bằng chị tôi hay vợ tôi nấu. Nhưng chiều hôm đó tôi đă có được một bữa ăn đầy hương vị của đất nước tôi. Tô bún của tôi có cả rau muống chẻ, có tía tô, kinh giới, có hành phi cháy ḍn, và có đậu hũ chiên chấm nước mắm nguyên chất hiệu một con cua. Tôi c̣n nhớ măi lời anh dặn:

- Nước mắm phải là đúng hiệu một con cua, tuy hơi đắt nhưng ăn mới đúng điệu. Ba con cua rẻ hơn nhưng không đậm đà bằng. Nước mắm mực chỉ dùng để nêm vô nồi nước lèo chứ không thể chấm ăn được. Chú nhớ đấy.

Buổi tối mùa đông trời El paso chuyển lạnh xuống thật mau. Anh và tôi bước ra ngoài hàng hiên trước nhà ngồi ghế xích đu, uống cà phê phin, ngắm trời xứ người. Hai lá cờ, Mỹ và Việt, gió lộng thổi tung bay phần phật trước mặt chúng tôi. H́nh như tối nào sau bữa cơm chiều anh cũng đều ra đây ngồi ngắm chúng. Đă hơn hai mươi năm sau ngày nước mất, h́nh ảnh cuộc chiến vẫn chưa phai nḥa trong anh.

Ngồi càng lâu sương khuya xuống càng đậm, anh càng ít nói. Giọng anh lạc hẳn khi hỏi tôi hay tự hỏi chính ḿnh:

- Tại sao một quân đội hùng mạnh, thiện chiến vào bậc nhất của thế giới lại vất súng đầu hàng một lũ người ngu dốt, người không ra người, ngợm chả ra ngợm" Không bắn được một viên đạn mà phải bỏ chạy. Cho đến giờ nghĩ lại anh cũng không thể tưởng tượng nổi ngày đó lại đến qúa mau như vậy.

Tôi chưa nghĩ được câu trả lời th́ anh lại lẩm bẩm tiếp:

- Nếu nói Mỹ cố t́nh sắp đặt th́ tại sao những tướng lănh, chỉ huy của ḿnh lại nghe họ bỏ súng đầu hàng. Ḿnh vẫn c̣n dự trữ đạn dược dùng cả năm trời cũng chưa hết mà.

Đêm càng khuya càng lạnh. Anh vẫn ngồi yên lặng trên cái ghế xích đu, trầm tư nh́n hai lá cờ nghĩ về cuộc chiến năm xưa. Anh đă ngồi như vậy mỗi buổi tối suốt hơn hai mươi năm qua.

Cuộc chiến đă kết thúc, nhưng nó vẫn hằng in đậm trong tâm hồn của kẻ tới chiếm lẫn người ra đi. Ai ai cũng thấy cái thất bại của phe ḿnh, cái gía phải trả cho cuộc tương tàn. Đoàn quân chiến thắng kéo từ rừng rú về thấy được sự phồn thịnh, tự do của những người bỏ cuộc. Kẻ mệnh danh đi giải phóng người trông thật ngu ngơ, tồi tàn hơn người được giải phóng. Người vất súng bỏ chạy uất ức thua v́ sự ngu dốt của quân đội Bắc phương, sự lừa bịp của đám lănh tụ về một chủ nghĩa không tưởng. Cả hai bên, thắng và thua, cũng đều thua đậm trong cuộc chiến. Người lính bên tôi ngày ngày ngồi ôm đầu trách ḿnh sao bỏ súng qúa nhanh. Người lính bên kia, xưa lấy thân lấp lỗ châu mai, chống Mỹ cứu quốc nay đứng ngẩn ngơ nh́n các lănh tụ mà một thời ḿnh sùng bái hèn hạ dâng không đất cho đàn anh kết nghĩa ruột thịt. Thật thương cho sự hy sinh của người thua và tội nghiệp cho sự ngu dốt của kẻ chiến thắng.

Tôi chậm răi bâng khuâng trả lời câu hỏi của anh:

- Có thể chúng ta thua v́ bọn chúng quá... ngu chăng "

Sau ngày nước mất, tôi có được nghe một câu chuyện thật khôi hài, đầy mỉa mai về một cán bộ cấp tá vào miền Nam thăm người em trai của ḿnh. Ông mang chức vụ trung tá chỉ huy cả một sư đoàn sao đỏ tới thăm em chỉ là một công chức quèn của chế độ cũ với chiếc túi xách nặng chĩu trên vai. V́ lịch sự, gia đ́nh người em không hỏi ǵ về cái túi cả. Một tuần sau, chả thấy người anh nhắc ǵ đến nó, vợ người em thắc mắc nhờ chồng hỏi v́ sợ bác có đồ dơ áy náy không dám nhờ giặt dùm. Người anh đỏ mặt ấp úng chối quanh. Người em vội mở túi xách ra thấy toàn giấy báo cũ xếp thật
gọn gàng. Người anh đành thú thật:

- Nghe chúng tuyên truyền trong nam Mỹ, Thiệu rất ác, người dân khổ sở thiếu thốn mọi thứ. Ngay cả giấy đi cầu cũng không cho, bắt phải chùi bằng lá chuối nên đít ai cũng lở không ngồi được. Mỗi ngày tôi lấy báo cũ trong sư đoàn tích lại, tính vào đây cho gia đ́nh chú. Vào đến đây thấy nhà cửa của chú tôi mới biết ḿnh cũng bị tên chính ủy sư đoàn lừa luôn.

Một vị sĩ quan mang cấp bậc trung tá mà c̣n ngây thơ và đần độn đến nỗi bị lừa phỉnh một cách ấu trĩ như vậy th́ thử hỏi tại sao không có cả một quân đội chục triệu quân ngu dốt cứ đâm đầu sinh Bắc tử Nam cho vài tên ác độc, bịp bợm ngồi hưởng lộc tại Bắc bộ phủ.

Nghe xong câu chuyện của tôi, anh gật đầu đồng ư:

- Cùng có thể lắm. Chúng ta thua v́ chúng qúa ngu. Ngu không tưởng được nên mới nghe lời dụ dỗ thật nhảm nhí như vậy. Càng ngày càng đói nhe răng mà lúc nào cũng mơ sống trong thiên đường cộng sản, đồ
ăn vất đầy đường không ai thèm lượm. Thật là ...ngu. Nhưng mà nếu nói ḿnh thua v́ chúng qúa ngu th́ ai mà tin được.

Buổi sáng tôi thức giấc trễ hơn mọi ngày v́ El paso trễ hơn California một múi giờ đồng hồ. Cả gia đ́nh anh thức giấc từ lâu. Họ đă dùng xong bữa ăn sáng và đang ở vườn sau tưới cây, nhặt cỏ. Hơn một phần ba vườn, anh làm nhà kính bao chung quanh để trồng rau miền nhiệt đới. Tôi trông thấy được cả những cọng rau muống thật to và dài. Anh chỉ tôi, hănh diện khoe:

- Chú thấy đấy. Mùa nào gia đ́nh anh cũng có đầy đủ các loại rau. Chỉ cần chịu khó một tí là tha hồ có rau tươi ăn quanh năm. C̣n các bà th́ càng dễ hơn. Cứ huấn luyện vài lần th́ Mỹ, Mễ ǵ cũng nấu được bún ốc, quấn được chả
gị ngay. Nếu biết cách chỉ huy là xong thôi.

Trưa hôm đó tôi được ăn bánh xèo, quấn rau cải đắng chấm nước mắm pha nhạt. Anh c̣n bẻ cho tôi vài ba quả ớt tươi trồng trong nhà kính của anh. Buổi chiều xuống chúng tôi lại ra ngồi trước cửa ngắm trời và nghe anh kể chuyện chinh chiến năm xưa. Chúng tôi lại kết thúc câu chuyện bằng câu hỏi của ngày hôm qua:

- Tại sao một quân đội hùng mạnh, thiện chiến vào bậc nhất của thế giới lại vất súng đầu hàng quá nhanh"

Trước khi đi ngủ anh c̣n cẩn thận lôi ra cho tôi coi bộ đồ trận anh mặc trong ngày bỏ nước ra đi từ đáy chiếc rương cũ. Nó được xếp thật ngay ngắn với cái mũ bê rê đỏ đặt lên trên. Anh đă sửa soạn để mặc lại nó trong ngày ra đi lần thứ hai: trở về nước hay từ bỏ kiếp làm người. Không một bộ đồ nào khác anh muốn mặc. Một ngày khoát bộ quân phục làm người lính Việt Nam Cộng Ḥa, một đời chỉ muốn chết cho tổ quốc, cho quê hương. Tôi sờ nhẹ lên mép của cái áo như thấy được cả một cuộc chiến trôi nhanh qua. Mùi thuốc súng và mùi mồ hôi thoang thoảng đâu đây. Tôi nh́n anh, thương thật nhiều cho người lính của nước tôi năm xưa.

Sáng hôm sau, ngày chủ nhật, tôi dậy sớm để sửa soạn cho nửa cuộc hành tŕnh c̣n lại. Gia đ́nh anh cũng vẫn dậy sớm hơn tôi. Anh giúp tôi mang hành lư ra xe. Hai đứa bé ôm chân mẹ đứng trước cửa nhà nh́n ra im lặng. Anh đứng cạnh cửa xe tôi bùi ngùi chúc:

- Chú đi đường b́nh an.

Tôi gật đầu đáp lại lời anh:

- Anh, chị và hai cháu khoẻ luôn.

Anh nh́n tôi một lúc bỗng dưng mỉm cười hỏi tôi câu cuối:

- Chú c̣n thắc mắc ǵ về anh cứ việc hỏi, không đi đường suy nghĩ vớ vẩn dễ đụng xe. Con người của chú mang nhiều t́nh cảm, hay suy nghĩ.

Tôi ngần ngừ giây lát, không nh́n anh, ấp úng hỏi:

- Một điều em không hiểu. Người như anh, tại sao có người lại ...chê, bỏ ...anh đi.

Anh im lặng nh́n về hướng trước như ôn lại quá khứ rồi chậm răi trả lời:

- Những ngày mới qua c̣n thiếu thốn khổ cực. Lại thêm cái buồn mất nước, cái nhục thua trận. Nhiều khi anh nóng nẩy, có lời lẽ không được nhẹ nhàng. Lỗi do anh cả.

Lời anh ngắn, nhưng tôi thấy được cả nôĩ khổ dài bao năm của người lính nước tôi đă trải qua: nước mất đến nhà tan. Tinh thần lẫn thể xác đều tổn thương. Anh trầm tư thêm giây lát rồi bỗng vỗ mạnh vào thành xe tôi nói to:

- Chú đi không trễ. Khi nào muốn trốn đời, về lại El Paso t́m anh.

Tôi từ từ lái xe ra khỏi sân. Ngoái lại nh́n mọi người lần cuối như muốn thu tất cả h́nh ảnh vào trong ḷng. Xe tôi đi xa vẫn thấy anh đứng yên đấy. Nh́n qua cái kính chiếu hậu hông xe, tôi thấy được cả cái ghế xích đu mà chiều chiều anh ngồi ṿ đầu nh́n hai lá cờ để t́m câu giải đáp về một cuộc chiến đă tham gia. Hai lá cờ vẫn lộng gió tung bay như thách thức câu trả lời. Hai đứa bé vẫn ôm chân mẹ đứng nh́n hiện lờ mờ trên kính sau anh. Tên của chúng gợi tôi nhớ đến hai câu thơ nói về một địa danh đẫm máu và một binh chủng bách thắng mà năm xưa, một lần đă được ghi vào quân sử.

An Lộc địa sử lưu chiến tích,

Biệt Kích Dù vị quốc vong thân.


Lê Như Đức

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	! ++efb5_b.jpg
Views:	0
Size:	149.7 KB
ID:	1756102  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-15-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Old 03-18-2021   #180
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Lá thư t́nh hay nhất…


Có một lá thư ngoài đời thực khiến tôi kinh ngạc. Tôi đă đọc nó nhiều năm trước và rất ngưỡng mộ tấm chân t́nh. Hy vọng bạn cũng cảm nhận được những rung động cùng tôi.

Trước khi tôi cho bạn xem nội dung lá thư, điều quan trọng bạn phải hiểu qua về ngữ cảnh.



Nội chiến đang diễn ra sôi nổi. Sullivan Ballou là một cán bộ Công đoàn 32 tuổi, trước đây từng là một luật sư. Ông và vợ sinh sống tại Rhode Island, nơi mà ông hành nghề luật sư.

Ông từng tham gia hoạt động chính trị, là một người luôn ủng hộ Lincoln và phong trào chống lại chế độ nô lệ. Ông cũng t́nh nguyện tham gia chiến đấu trong Quân đội Liên minh và vận động các đồng nghiệp cùng tham gia chiến đấu với ông.

Người vợ – Sarah, vừa sinh con trai thứ hai của họ, được đặt tên Edgar. Sullivan cảm thấy tội lỗi khi đă bỏ rơi vợ con v́ tham gia vào một cuộc chiến đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.

Trong bức thư này, bạn sẽ thấy sự xung đột xuất hiện, những giằng xé trong ông giữa ư thức về nghĩa vụ đối với quốc gia và vai tṛ trụ cột của gia đ́nh.

Có lẽ, bạn cũng sẽ cảm nhận được nỗi sợ hăi của ông ấy. Đơn vị của ông sắp đánh trận Bull Run và tỷ lệ thành công vô cùng khó khăn. Ông biết khả năng ḿnh tử trận rất lớn, nhưng với ông đây là sự vinh quang mà ông hằng mong muốn.

Ngày 14 tháng 7 năm 1861
Washington DC

Sarah thân yêu của anh!

Nhiều khả năng quân đoàn anh sẽ di chuyển trong vài ngày tới, mà cũng có thể là ngày mai. Anh có linh cảm không hay rằng ḿnh sẽ không c̣n được viết thư cho em nữa, điều đó thôi thúc anh đêm nay viết cho em đôi ḍng bày tỏ nỗi ḷng anh.

Đoàn quân di chuyển có lẽ phải mất đến vài ngày và anh nghĩ sẽ thú vị – với anh, anh có thể gục ngă bất cứ lúc nào. Hẳn là điều anh không hề muốn, nhưng, nếu Chúa yêu cầu, nếu phải ngă xuống trên chiến trường v́ quê hương, anh rất sẵn ḷng. Anh không chút nghĩ ngợi hay tự ti về lư do anh đă gia nhập quân ngũ và đến giờ phút này, ḷng quả cảm trong anh vẫn không lay chuyển. Anh biết rằng cuộc nội chiến nước Mỹ hiện nay đang rất trông mong vào chiến thắng của chính quyền và món nợ chúng ta tri ân với những người đă ngă xuống trên chính mảnh đất này to lớn nhường nào. Và anh, sẵn sàng từ bỏ những niềm vui bất tận trong đời cùng những lợi ích cá nhân để thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng giúp chính phủ trả món nợ ấy.

Vợ thân yêu của anh, khi thực hiện điều này, anh biết rằng ḿnh đă gần như hy sinh t́nh yêu em dâng hiến cho anh, thay thế cuộc đời của em bằng những nỗi buồn phiền và sự lo lắng – khi mà anh, trải qua bao năm tháng đắng cay ở cô nhi viện, phải dành tất cả t́nh yêu thương cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh – vậy mà giờ đây, anh cũng không rơ hành động của bản thân là đáng tự hào hay bị khinh bỉ, t́nh yêu sâu đậm của anh dành cho em và con lúc này lại đang tranh đấu với t́nh yêu quê hương.

Sarah hỡi, t́nh yêu của anh dành cho em là bất diệt! T́nh yêu đó được ràng buộc bởi một sợi dây mà Tạo hóa hoàn toàn không thể phá vỡ. Thế nhưng, t́nh yêu quê hương lại trỗi dậy như một cơn băo khiến anh không thể cưỡng lại được những xiềng xích nơi chiến trường.

Bao kỷ niệm về những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta đang len lỏi trong hồn anh, và tạ ơn Chúa, v́ rằng chúng ta đă được tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng ngọt ngào ấy. Thật khó để đốt lên những tàn tro hy vọng về những năm tháng tương lai hạnh phúc, chúng ta vẫn gắn bó yêu thương nhau và cùng chứng kiến các con trưởng thành trên con đường dài phía trước. Anh biết, rằng anh rất ít khi cầu nguyện, chỉ cầu nguyện cho Edgar bé bỏng – nhưng giờ đây anh đang cầu nguyện rằng anh sẽ trở về nguyên vẹn cùng em và con. Nếu như không thể, em hăy luôn nhớ rằng anh yêu em nhiều biết bao, và khi hơi thở cuối cùng trút xuống nơi chiến trường, anh vẫn luôn thầm gọi tên em.

Hăy tha thứ v́ những lỗi lầm của anh. Anh đă thật thiếu suy nghĩ và dại dột biết bao! Ước ǵ anh có thể đánh đổi những giọt nước mắt này để gột rửa sạch nó, để đấu tranh với tất cả những bất hạnh trên thế gian này, để bảo vệ em và con khỏi những tổn thương. Nhưng anh đă không thể. Điều duy nhất anh có thể làm là ngự ở cơi linh hồn kia lặng lẽ dơi theo em, anh sẽ chờ đợi cho đến ngày chúng ta được đoàn tụ, măi không chia ĺa.

Sarah hỡi! Nếu như người chết có thể là những linh hồn quay trở về trần gian và được ở cùng những người mà họ yêu thương, anh mong sẽ măi luôn bên em. Và nếu có một làn gió thoảng nhẹ trên đôi má em, sẽ là hơi thở của anh và khi những làn gió mát nhẹ nhàng lướt bao quanh lấy em, ấy là chính linh hồn của anh.

Sarah, đừng thương tiếc sự ra đi của anh, hăy nghĩ anh đang ở một nơi xa xăm chờ đợi em, v́ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó.

Những đứa con của chúng ta, chúng sẽ lớn lên như anh đă từng, và thật thiệt tḥi khi các con không bao giờ biết đến t́nh yêu và sự chăm sóc của cha. Willie c̣n quá nhỏ để có thể nhớ đến anh, Edgar mắt xanh có lẽ sẽ luôn nhớ chút ít đến những cuộc vui đùa và anh nghĩ đó là một trong số những kư ức mờ nhạt nhất c̣n sót lại trong thời thơ ấu của con trai.

Nhưng Sarah, anh có niềm tin vô hạn vào sự chăm sóc chu đáo của một người mẹ. Anh sẽ cầu nguyện phước lành đến với em và con của chúng ta.

Sarah, anh đợi em ở đó nhé. Em hăy đến và dẫn theo các con của chúng ta!

Sullivan.

Một tuần sau khi viết bức thư này, Sullivan đă ngă xuống. Bức thư được t́m thấy trong một chiếc ḥm ở trong lều của ông ấy. Nhiều tháng sau, nó được giao lại cho vợ của ông, Sarah, tại nhà của họ ở Rhode Island. Thật không thể tưởng tượng được khoảnh khắc đó: Khoảnh khắc bà ấy nghe thấy tiếng gơ cửa và nhận được bức thư.

Sau chiến tranh, bà đưa các con trai của họ chuyển về sống với mẹ của ḿnh, và sau đó sống với một trong các con trai của bà. Bà sống đến 82 tuổi và không bao giờ tái hôn.

Là một người đàn ông đảm đang trong gia đ́nh, đồng thời cũng là một người con; tôi đă chứng kiến cha ḿnh và những người bạn đồng trang lứa của tôi đă phải ra chiến trường rất nhiều lần. Tôi đă tham dự những đám tang quân sự khủng khiếp đó, tôi biết những góa phụ, tôi biết những đứa con trai lớn lên mà không có cha. Hậu quả của những trận chiến này hoàn toàn giống nhau.

Bức thư này không phải là một bài đọc nâng cao tinh thần. Tuy nhiên, tôi thấy việc đọc lại vài năm một lần, giống như một h́nh phạt để rèn luyện bản thân khỏi sự tự măn là điều lành mạnh.

Sullivan có thể đă chết, nhưng t́nh yêu của ông ấy đă được bất tử hóa trong bức thư ấy. Người vợ của ông sau đó được chôn cất bên cạnh ông.


Linh Trang.

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	+ 1111d.jpg
Views:	0
Size:	35.9 KB
ID:	1758318  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-23-2021), hohoang (04-13-2021), thoigian (03-23-2021)
Reply
Page 9 of 14 « First 5678 9 10111213 Last »

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 23:26.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.55592 seconds with 13 queries