Sự ra đi cứ ngỡ rất b́nh thường nhưng lại ngày ra đi rất lâu như vậy. Đến 3 năm nay một Việt kiều không về và trăn trở nhiều thứ cũng như mong ngày trở về. Hăy cùng xem câu chuyện bị covid của gia đ́nh của người viết bài.
Vậy là đă ba năm tôi xa quê. Năm 2018, tôi theo chồng mang con sang "xứ sở sương mù" định cư. Nơi chúng tôi sống là một làng nhỏ nằm ven biển phía tây Scotland, phong cảnh hữu t́nh, cư dân thân thiện.
Được sống ở nơi có môi trường lư tưởng để nuôi dạy hai con, vợ chồng tôi phần nào yên tâm và đặt ra mục tiêu mỗi hai năm về Việt Nam chơi một lần.
Con thích món thịt heo nấu trứng và nước dừa
Tôi nghĩ trên thế giới này không đâu hoàn hảo, chỉ là nơi này phù hợp với cuộc sống của ta nhiều hơn nơi khác mà thôi. Chúng tôi chọn vùng quê v́ sức khỏe, v́ an toàn và v́ muốn con cái lớn lên ở nơi có thiên nhiên bao la. Nhưng nơi này không có người Việt nào khác ngoài tôi.
Sinh ra và sống những năm đầu đời tại Việt Nam, vậy mà giờ đây hai con tôi chỉ c̣n lại một đối tượng duy nhất để giao tiếp tiếng Việt: mẹ. Tôi quyết tâm duy tŕ vốn tiếng Việt và kư ức về Việt Nam cho hai con, nhưng thực hiện được điều đó hoàn toàn không dễ dàng chút nào ở nơi này.
Thế mới thấy được vai tṛ của cộng đồng trong việc duy tŕ bản sắc quê hương cho trẻ ở nước ngoài.
Một năm sau ngày rời Việt Nam, tôi mừng rơi nước mắt khi nghe cậu con 6 tuổi tâm sự với bà nội: "Con thích ăn nhất món thịt heo nấu với trứng và nước dừa". Tất nhiên, mẹ chồng Tây của tôi không h́nh dung được đó là món ǵ nhưng tôi lại cảm động tận tâm can.
Hóa ra con tôi dù đă quen với bơ sữa, với cá tẩm bột chiên và khoai tây rán của Tây, vẫn nhớ, vẫn yêu món ăn của ta. Tôi chợt nhận ra ḿnh vẫn c̣n cơ hội giữ ǵn tâm hồn Việt cho các con. Tôi tích cực dạy tiếng cho con qua sách vở, qua nhạc thiếu nhi trên Internet, khuyến khích con tham gia tṛ chuyện khi tôi gọi thăm hỏi bố mẹ mỗi tuần một lần...
Vợ chồng tôi chỉ cần thực hiện đúng mục tiêu ban đầu, mỗi hai năm đưa con về quê ngoại chơi để tiếp thêm "lửa" nữa là đủ bài bản.
Dịch COVID-19 ập đến, kế hoạch về Việt Nam của chúng tôi tan thành mây khói. Scotland phong tỏa toàn quốc, đóng cửa trường học. Gia đ́nh nhỏ của tôi phải tập thích ứng với nếp sống mới trong thời dịch.
Cũng may xưa nay tôi làm việc qua mạng, c̣n chồng là giáo viên, nghỉ vẫn hưởng lương 80% nên chúng tôi không phải lo về kinh tế, chỉ tập trung dạy các con. Ở quê đất rộng người thưa, nguy cơ lây nhiễm không cao, gần nhà lại có đủ đồi, rừng, biển để đi dạo, giải tỏa căng thẳng nên gia đ́nh tôi không bị ảnh hưởng nhiều về sức khỏe và tâm lư.
Chỉ nỗi buồn v́ lỡ hẹn đoàn tụ với người thân, bạn bè ở Việt Nam. Mỗi ngày giở sách ra dạy con tiếng Việt mà tôi cứ tiếc nuối lẽ ra đă được về Việt Nam, tụi nhỏ đă được gặp lại ông bà ngoại, ḿnh đă được ngồi quán tán dóc với bạn bè...
Em tôi, bố mẹ tôi, chồng tôi mắc COVID-19
Năm mới 2021, mẹ tôi báo tin: em trai tôi nhiễm bệnh. Em sống ở Phần Lan, xa gia đ́nh nên mấy ngày đầu c̣n giấu bố mẹ và chị v́ "sợ mọi người lo lắng vô ích", đến lúc trở nặng phải đi bệnh viện mới báo.
Nghe em kể do tuyết ngập sâu, xe không vào gần nhà được nên dù đang sốt cao, khó thở cũng phải ráng lội tuyết ra xe để đi viện, bố mẹ và tôi xót xa vô cùng. May mắn kết quả chụp X-quang cho thấy em không bị viêm phổi nên bác sĩ cho về nhà tự cách ly. Hai tuần em tôi chiến đấu với COVID-19 cũng là những ngày bố mẹ mất ăn mất ngủ.
Lần đầu tiên sau mấy năm tha hương, tôi mới cảm nhận được nỗi sợ "lỡ có chuyện ǵ...".
Em tôi khỏi bệnh th́ vài tháng sau Sài G̣n bùng dịch. Ngày nào tôi cũng đọc tin tức, ḷng trĩu nặng v́ quê hương lâm trọng bệnh.
Thi thoảng mẹ tôi lại báo tin người quen của gia đ́nh mất người thân v́ COVID-19. Rồi d́ ruột tôi dương tính, bệnh nặng đến nỗi phải vào pḥng chăm sóc đặc biệt. D́ tôi xuất viện sau mấy tuần chống chọi kiên cường th́ đến lượt chồng tôi ở bên đây "dính" COVID!
Rất may vợ chồng tôi đă tiêm vắc xin đầy đủ nên anh chỉ bị nhẹ, ngạc nhiên nhất là tôi và hai con tiếp xúc gần với anh mỗi ngày mà lại không bị lây. Chúng tôi bảo nhau: "Chắc nhờ vắc xin cả". Mừng là vậy nhưng tôi cũng mơ hồ bất an.
Cuối cùng, điều tôi lo nhất cũng xảy ra: bố mẹ ruột tôi mắc COVID-19. Ngay từ đầu dịch, bố mẹ đă tuyên bố dù có mệnh hệ ǵ cũng sẽ không báo tin, thân nhân ở Việt Nam sẽ lo giúp hậu sự, đến khi xong hết mới nhắn sang cho chúng tôi, v́: "có báo hai đứa cũng không bay về được, chỉ thêm lo".
Xa cách nhau lúc b́nh thường đă khổ, trong đại dịch lại khắc nghiệt gấp bội như thế đấy! Người một nhà mà lúc sinh tử cũng không dám báo cho nhau. Biết bao lần tôi vừa xem báo đài vừa khóc, thấy ḿnh bất lực trước mọi sự, chỉ mỗi việc về thăm bố mẹ cũng bất khả thi.
Tưởng tượng cảnh bố mẹ nhắm mắt xuôi tay mà không có con cháu bên cạnh, nỗi khát khao được đoàn viên càng cháy bỏng trong ḷng tôi.
Dẫu biết đọc quá nhiều tin tức là không tốt cho sức khỏe tâm thần nhưng tôi vẫn không thể ngừng lại, v́ hi vọng sẽ có ngày đọc được ḍng tin Việt Nam mở lại đường bay quốc tế, người đă tiêm pḥng đủ được nhập cảnh miễn cách ly.
Bao giờ được sum vầy?
Bố mẹ tôi đă khỏi. Cơn băo COVID-19 tạm thời đi qua gia đ́nh tôi mà không để lại nhiều thiệt hại. Chỉ có mong ước đoàn viên chưa thành. Đại dịch đă nhắc nhở tôi một cách đau đớn rằng cuộc đời này vô thường lắm.
Tôi muốn sớm đưa các con về Việt Nam để gặp lại ông bà, để tâm hồn chúng được tưới đẫm chất Việt trong những ngày ở quê ngoại trước khi quá muộn. Vài tháng nữa là Tết, liệu t́nh h́nh dịch có ổn định, mọi rào cản có được dỡ bỏ để những người Việt viễn xứ như tôi được về sum họp bên gia đ́nh?
Tết năm ngoái, v́ nhớ quê hương da diết nên dù không khéo tay tôi vẫn cố gắng tự trang trí khung cửa sổ pḥng khách cho có không khí. Vừa làm vừa nghe nhạc Tết, vậy mà tôi càng buồn thêm.
Chồng tôi thấy vợ thẫn thờ hỏi thăm sự t́nh xong th́ gật gù bảo: "Phải rồi, v́ ư nghĩa của Tết không nằm ở nhạc, ở đồ trang trí. Nó nằm ở chỗ cả đại gia đ́nh quây quần bên nhau mà". Tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài cũng bật cười v́ anh không phải người Việt mà nói đúng về Tết quá.
Ngước nh́n lên cửa sổ có ba chữ "Tết đoàn viên" ḿnh chọn để nói hộ nỗi ḷng, tôi cảm nhận được niềm hy vọng đang len lỏi trong tim. Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, đại dịch nhất định sẽ qua, hai con tôi chắc chắn sẽ được đặt chân lên mảnh đất quê ngoại, sớm thôi!
|
|