Khi bị người thợ cắt tóc nói ḿnh chỉ nhiều hơn anh ta 3.000 tệ, vị đại gia đă vô cùng giận dữ. Nhưng nghe thêm vài câu, anh ta đă hoàn toàn thay đổi, từ thái độ cho đến cách sống.
Ông chỉ nhiều hơn tôi 3.000 tệ
Một đại gia giàu có nhưng nổi tiếng keo kiệt vào một tiệm cắt tóc. Người thợ cắt tóc hỏi: “Thưa ông, nghe nói ông rất giàu có?”
Vị đại gia nọ nghe xong th́ vô cùng đắc ư, trả lời: “Đúng thế đấy, tiền của tôi phải ngang ngửa với tiền trong quốc khố”.
Thợ cắt tóc nói: “Tôi nghĩ tất cả tài sản của ông dồn lại cũng chỉ nhiều hơn tôi 3.000 tệ mà thôi”.
Câu nói này của thợ cắt tóc khiến vị đại gia giận tím người, lớn tiếng nói: “Tại sao có thể như thế được, tiền mặt trong túi của tôi bây giờ c̣n nhiều hơn tất cả tài sản của anh cộng lại đấy”.
Thợ cắt tóc vội vă nói: “Ông đừng giận, xin hăy nghe tôi nói. Xin hỏi ông, bây giờ một chiếc quan tài đắt nhất trên thị trường bán giá thế nào?
“4.000 tệ”
“Vậy một chiếc quan tài rẻ nhất trên thị trường có giá bao nhiêu?”
“1.000 tệ”
“V́ thế nên khi cơ thể ông không c̣n sử dụng được nữa, nhất định sẽ mua chiếc quan tài đắt nhất. Tôi nghèo nên tôi sẽ mua loại rẻ nhất. Tài sản cuối cùng của ông chỉ có thể nhiều hơn của tôi 3.000 tệ thôi, những thứ khác không phải của ông nữa rồi”. – người thợ cắt tóc nói.
Vị đại gia keo kiệt nghe nói đến đây th́ bừng tỉnh ngộ. Cũng nhờ cuộc nói chuyện này mà ông ta thay đổi được quan niệm sống, không c̣n keo kiệt mà sống thoải mái vô tư hơn với ḿnh và mọi người xung quanh, tích đức cho chính ḿnh.
Cái chân của tiểu ḥa thượng
Mă Tổ thiền sư là một cao tăng có tiếng dưới thời nhà Đường. Ông rất thích dùng phương pháp làm khó người khác để thử thách và rèn các đệ tử, giúp họ được thông suốt, ngộ đạo.
Có một lần, Mă Tổ thiền sư muốn di chuyển một chiếc ghế mây ra con đường nhỏ phía sau chùa để đọc sách. Không lâu sau, một đệ tử đẩy xe từ vườn rau về. Do đường chật, thiền sư lại tḥ chân ra giữa đường nên tiểu ḥa thượng đă bảo thầy ḿnh thu chân lại để ḿnh đẩy xe qua.
Không ngờ, Mă Tổ thiền sư nói: “Ta trước giờ chỉ duỗi không co”.
Tiểu ḥa thượng sững người, cảm thấy khó xử, nói: “Sư phụ, nếu người không co chân vào th́ con không về chùa được ạ”.
Mă Tổ thiền sư không thèm ngó xuống dưới lấy một cái, nói: “Đó là việc của con”.
Tiểu ḥa thượng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Sư phụ, người là người chỉ duỗi không co, con không thể để xe cán gẫy chân người được. Hay là chúng ta thay đổ một chút, con ngồi ghế c̣n người đẩy xe!”.
Thiền sư nghe xong th́ vui vẻ đổi chỗ cho đệ tử. Tiểu ḥa thượng đổi chỗ xong th́ nhất định duỗi thẳng chân, không chịu co vào. Thiền sư cứ thế đẩy xe qua, đến lúc đó chú ta mới chịu rút chân lại.
“Tại sao con lại rút chân lại”. – thiền sư hỏi đệ tử của ḿnh.
Tiểu ḥa thượng đáp: “Sư phụ, người chỉ duỗi không co, nhưng con là người có thể duỗi, có thể co, v́ thế nên con đă thu chân của ḿnh lại”.
Tiểu ḥa thượng đẩy xe đi rồi, Mă Tổ thiền sư nh́n theo bóng dáng học tṛ cười lớn. Ông rất hài ḷng với sự linh hoạt, khôn khéo của chú tiểu.
Nhiều năm sau, ông truyền lại áo cà sa và bát hóa duyên lại cho tiểu ḥa thượng này – Ẩn Phong thiền sư.
VietBF©sưu tập