Bài thơ này của nữ sĩ Lê thị Ư khá buồn gởi đến Huynh và các bạn yêu thơ
Lê Thị Ư sinh tại miền Bắc, xuất thân trong một gia đ́nh văn nghệ, là em ruột nhà thơ Vương Đức Lệ (tên thật là Lê Đức Vượng), người chị lớn là nhà văn Kiều Phương và em gái là nhà văn Lê Thị Nhị. Bà làm thơ rất sớm từ khi c̣n học trung học.
Sau khi từ Bắc Ninh di cư vào Nam, cô Lê Thị Ư sống với gia đ́nh ở Pleiku 5 năm trời gần nhà quàn của lính. Cô cũng từng có người t́nh là lính bị tử trận và từ đó nảy sinh những cảm xúc và ư tưởng để cô viết bài thơ “Thương Ca 1”. Tuy nhiên, cô nhấn mạnh, cả cuộc đời cô chỉ “thoang thoảng” những mối t́nh chứ không hề có một mối t́nh nào quá đậm sâu. Cô giải thích rằng có 2 loại t́nh cảm khác nhau. Đối với cô “người bồ” th́ chỉ để đi chơi thôi, nhưng “người t́nh” mới là đặc biệt v́ người t́nh là người ḿnh thật sự yêu say đắm trong trái tim dù t́nh yêu đó câm nín, lặng lẽ, không cần phải bày tỏ. Cô mỉm cười nhẹ nhàng tiếp lời: “Nếu tưởng tượng một t́nh yêu đẹp th́ tôi vẫn thích nhất là người yêu lính nhưng thực sự tôi cũng chưa bao giờ có được một t́nh yêu trọn vẹn, đúng nghĩa.”
Năm 1981, cô Lê Thị Ư vượt biên sang trại tị nạn Songkhla, Thái Lan. Sáu tháng sau cô sang định cư ở Maryland, USA. Khi về hưu cô dọn về sống với gia đ́nh người em ở Virginia. Cô dí dỏm kể thêm rằng khi cô sang Mỹ th́ cô đă bốn mươi mấy tuổi, nhưng cô thấy rằng ḿnh thích hợp với cuộc sống ở Mỹ ngay và ḿnh phải ở Mỹ thôi v́ khi ở Việt Nam cô không biết chạy xe đạp hay xe gắn máy. Cô nói khi sang Mỹ cô phải đi học lại, làm work study trong trường, và đi bán hàng. Dù cuộc sống bắt đầu với hai bàn tay trắng ở xứ người nhưng vật chất và tiền bạc không bao giờ làm cô lo lắng v́ sau nhiều thăng trầm của cuộc đời, cô thấy rằng cái ǵ cũng vượt qua được, ngoại trừ thiếu t́nh yêu và cô may mắn là cô có được nhiều t́nh yêu trong cuộc đời cũng như t́nh yêu của những người trong gia đ́nh lớn của ḿnh.
Thương Ca 1
“Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy ḿnh không là ḿnh
Say đi cho rơ người t́nh
Cuồng si độ ấy hiển linh bây giờ
Cao nguyên hoang lạnh ơ hờ
Như môi thiếu phụ nhạt mờ dấu son
T́nh ta không thể vuông tṛn
Say đi mà tưởng như c̣n người yêu
Phi cơ đáp xuống một chiều
Khung mây bàng bạc mang nhiều xót xa
Dài hơi hát khúc thương ca
Thân côi khép kín trong tà áo đen
Chao ơi thèm nụ hôn quen
Đêm đêm hẹn sẽ chong đèn chờ nhau
Chiếc quan tài phủ cờ màu
Hằn lên ba vạch đỏ au phũ phàng
Em không thấy được xác chàng
Ai thêm lon giữa hai hàng nến chong?
Mùi hương cứ tưởng hơi chồng
Nghĩa trang mà ngỡ như pḥng riêng ai.”
Lê thị Ư