Cách đây rất lâu rồi, có một cụ ông qua đường ghé vào nhà ḿnh xin nước uống. Thấy con bé lớn nhà ḿnh đang chổng mông lau chùi dưa leo ngoài vườn, cụ gật gù, bảo: “Nốt ruồi ở ngực thế kia, lớn lên chắc chắn sẽ làm diễn viên, được tổ nghề phù hộ lắm! Người ta đóng cả chục phim, mỗi phim vài chục tập vẫn chưa nổi, nhưng con bé này chỉ một phim thôi, và phim có vài phút thôi, đă vang danh toàn cơi”. Ḿnh hoài nghi: “Cụ có chắc không? V́ con bé này nhà cháu nó đăng trí, hay quên lắm, nó không nhớ được thoại đâu, thế th́ làm diễn viên sao được?”. Cụ cười, trấn an: “Yên tâm! Phim cháu đóng không cần thoại, chỉ há mồm kêu “Á á” với “Ư… ư” thôi”.
Nh́n thấy đứa thứ hai đang đóng thùng nghiêm trang ngồi h́ hục xóc cái lọ thí nghiệm, cụ nói tiếp: “Thằng này lớn lên sẽ làm ngành giáo dục, nhưng lại đam mê nghiên cứu và có đóng góp to lớn cho y học nhờ phát minh ra phương pháp trị bệnh sốt rét mới. Trước đó, y học vẫn trị sốt rét bằng cách cho bệnh nhân uống thuốc để tiêu diệt virus gây bệnh trong cơ thể, nhưng với phương pháp mới của nó th́ người bệnh chỉ cần kiếm một đồng nghiệp khác giới (hoặc cùng giới nếu thích), rồi t́m chỗ nào kín đáo như nhà nghỉ, pḥng trọ, cởi hết quần áo ra nằm ôm nhau khởi động cho ấm, sau đó cho cái bộ phận bị bệnh vào trong cái bộ phận chữa bệnh mà giă liên tục, đến khi nào virus gây bệnh xuất ra hết là khỏi”.
“Vậy c̣n thằng kia th́ sao ạ?” – ḿnh hỏi cụ, rồi chỉ vào thằng con thứ ba vẫn ngồi im chỗ góc sân năy giờ, xong gọi to: “Lại đây Pháp ơi! Nghe bố gọi không? Ô hay! Lại đây! Mày điếc hay sao mà bố gọi ầm ầm như vậy không thèm lên tiếng hả? ĐM…”.
Cụ ông cười, lắc đầu, bảo: “Gọi ầm ĩ, chửi vỗ mặt như vậy mà vẫn không phản ứng, không hồi đáp ǵ, thằng này lớn lên có thể sẽ vào làm ở hội đồng xét xử, hoặc viện kiểm sát, hay ṭa án ǵ đó, tóm lại là mấy cái cơ quan có chức năng khởi tố và xử lư tội phạm”.
Đến giờ th́ những lời tiên tri của cụ ông năm xưa với đứa lớn và đứa thứ hai nhà ḿnh đều đă đúng cả rồi, c̣n đứa thứ ba – là thằng Pháp – nữa thôi! Cầu mong là cụ sẽ nói sai!!!
VietBF@sưu tập
|